TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 215

thân thể. Tôi nghĩ Phùng nương nhất định cũng không muốn thấy bộ dạng
tiều tụy thế này của bà đâu.”

Trần Niệm Nương ngẩng lên nhìn cô, gượng cười, “Đa tạ tiểu công công,
song giờ đây ta không ăn ngon ngủ yên được, hễ nhắm mắt lại thấy gương
mặt Ức Nương, chắc công công không hiểu được cảm giác ấy đâu. Mười
mấy năm nay, hai tỷ muội nương tựa vào nhau, giờ Ức Nương để lại ta một
mình, thực chẳng biết phải sống tiếp ra sao nữa.”

Hoàng Tử Hà bất giác vỗ nhẹ lên tay bà ta, chạnh lòng nhớ tới cha mẹ và
người thân đã vĩnh viễn bỏ mình mà đi. Cùng một lứa bên trời lận đận,
song cô lại chẳng thể giải bày nông nỗi, đành lặng lẽ nắm chặt miếng ngọc
dương chi nhỏ trong tay áo.

Cô trả lại Trần Niệm Nương bức họa bà ta đưa lần trước, “Tôi đã cho người
phỏng lại một bức, đem theo bên người rồi, biết đâu sau này còn có thể
giúp bà tìm kiếm, bà thấy có được không?”

Trần Niệm Nương trân trọng cất bức họa đi, “Dĩ nhiên là được, ta còn phải
cảm tạ công công ấy chứ.”

Hoàng Tử Hà lại hỏi, “Bà và Phùng nương thân thiết như thế, lẽ nào bà ta
chưa bao giờ nhắc tới người nhờ vả bà ấy là ai ư?”

“Chưa từng. Ức Nương xưa nay chẳng giấu ta việc gì, song lần này lại nói
đây là chuyện rất tốt, nhất định phải giúp người ta.”

Hoàng Tử Hà trầm ngâm hỏi, “Phùng nương và bà hẳn không có gì giấu
giếm nhau, bà nghĩ xem có người bạn cũ nào khiến bà ta cao hứng như thế
chăng?”

Trần Niệm Nương so lại dây đàn, thong thả đáp, “Thực không dám giấu,
tuy chúng ta lớn lên bên nhau, lại cùng học nghệ, nhưng Ức Nương mệnh
bạc, từng bị bán vào lầu xanh, may sao không lâu sau có vị khách chuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.