TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 22

tầm thường với vương gia, hơn nữa vụ án này có lẽ đến giờ còn gác đó
chưa phá được.”

“Rồi?”

Hoàng Tử Hà trầm ngâm chốc lát, đoạn thong thả nói, “Nếu vương gia chịu
giúp tôi, tôi cũng có thể giúp vương gia điều tra vụ án kia. Bất luận nó xảy
ra đã bao lâu, bất luận có còn mảy may manh mối nào không, nhất định tôi
sẽ tra ra chân tướng.”

Lý Thư Bạch đưa chiếc bình lưu ly tới trước mặt quan sát, trầm ngâm nhìn
sắc đỏ như máu trên mình con cá.

Con cá nhỏ thong dong bơi lượn trong bình, nhởn nhơ bình thản.

Lý Thư Bạch giơ tay chạm nhẹ vào đầu nó, đợi nó hốt hoảng lặn xuống đáy
bình mới chậm rãi thu ngón tay lại, ung dung đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ
trước mặt, “Hoàng Tử Hà, ngươi lớn mật thật đấy.”

Hoàng Tử Hà quỳ trước y, sắc diện bình thản, chỉ ngước đôi mắt trong veo
như sương sớm nhìn lên.

“Ngươi có biết chuyện này ngay cả đương kim hoàng thượng cũng nói rõ
không thể can thiệp, vậy mà ngươi dám ôm vào người, còn nói rằng mình
giải quyết được ư?” Y lạnh lùng nhìn cô, bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt y
sâu hun hút, đặt trên gương mặt hững hờ kia càng khiến người ta kinh sợ.
“Chuyện này là cấm kị của triều đình, nhưng rồi vẫn bị lộ ra ngoài. Ngươi
đã nghe ngóng được ở đâu đó nên mới chuẩn bị lấy ra giao dịch với ta chứ
gì?”

Hoàng Tử Hà không lường được đằng sau con cá nhỏ kia lại ẩn giấu nhiều
sóng gió đến vậy. Cô đập đầu với y bình thản đáp, “Vương gia thứ tội, việc
này tôi chưa từng nghe ai nói cả. Chẳng qua trông thấy con cá tôi lại nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.