TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 235

trong lúc kiểm nghiệm bị xây xước, máu độc sẽ dây vào, đến chừng đó thì
gay to, bởi vậy buộc phải đeo găng tay.”

Hoàng Tử Hà không muốn nghe những điều này, bèn hỏi, “Người chết mặc
quần áo của Vương Nhược, vậy dáng dấp và tuổi tác thì sao, có khớp
không?”

“Người chết ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình thon thả mảnh
khảnh, cao khoảng năm thước bảy tấc. Con gái cao như vậy khá hiếm, nên
về cơ bản có thể coi là trùng khớp. Chẳng hay trên người Vương Nhược có
nốt ruồi đen hay vết bớt gì không?”

“Để tôi nhớ xem….” Cô vắt óc hồi tưởng lại những lần tiếp xúc với Vương
Nhược trước đây, “Nốt ruồi hay vết bớt thì không có, nhưng hình như cổ
tay phải có một đốm tàn nhang, công tử xem có không?”

Chu Tử Tần kéo tay phải của nàng lên quan sát rồi tiu nghỉu đáp, “Da dẻ đã
đen sạm lại, không thấy được gì cả, đừng nói tàn nhang, ngay nốt ruồi e
rằng cũng không nhìn ra được nữa đâu.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà nhìn đôi tay sưng phù đen sạm kia, rầu rầu nhớ lại lần
đầu tiên gặp Vương Nhược, trong xe ngựa, từng trông thấy đôi tay ngọc
ngà nhỏ nhắn của nàng lộ ra dưới tay áo. Giờ đây, trước đôi tay khiến người
ta không dám nhìn thẳng vào này, ngực cô cũng hơi thắt lại, “Đôi tay.. sao
lại sưng phù ra nông nỗi này? Tay cô ấy trước kia nhỏ nhắn mềm mại ai
thấy cũng phải ngưỡng mộ đấy.”

“Nhỏ nhắn ư?” Chu Tử Tần cầm bàn tay sưng tướng lên, sờ từ lòng bàn tay
đến các ngón một lượt, “Không thể nào, xương bàn tay cô ấy, so với các thi
thể phụ nữ ta từng khám nghiệm có thể coi là khá to, dù gì trước đây cũng
chẳng thể coi là nhỏ được.”

Hoàng Tử Hà ồ lên kinh ngạc, quan sát đôi tay đã sưng phù đen sạm kia, tồi
huých khuỷu tay vào vai Chu Tử Tần, “Tháo găng tay ra cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.