TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 247

Ba vòng bên dưới xoay đến đúng vị trí, Lý Thư Bạch đặt chiếc hộp lên bàn,
giơ tay ấn nhẹ vào nắp hộp, cơ quan bên trong chiếc hộp tròn như búp sen
bắt đầu hoạt động, cả chiếc hộp rời ra từng mảnh như một đóa sen bằng gỗ
chợt nở bừng trước mặt hai người.

Giữa lớp lớp cánh sen, lá bùa nằm ngay ngắn.

Tờ giấy làm bùa dày dặn, hơi ngả vàng, rộng hai tấc, dài tám tấc, trên nền
hoa văn quỷ quái, ba chữ “côi” , “tàn” , “góa” vẫn tươi rói như vừa mới
viết.

Vòng tròn màu máu quanh chữ “côi” vẫn đỏ rực, song khoanh tròn vốn đỏ
thẫm quanh chữ “góa” đã mờ đi, chỉ còn vết hồng nhàn nhạt, giống như chữ
“tàn” khi trước vậy.

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch.

Y khẽ phất hai tay, lập tức chiếc hộp tròn đang mở bung lại lần lượt cụp
từng lớp cánh vào như lúc ban đầu, trở thành một hình bán nguyệt thuôn
thuôn.

“Rõ quá còn gì, cuộc hôn nhân này đã bị hủy, hình như ta lại vừa thoát khỏi
một kiếp nạn bị nguyền rủa.”

Lý Thư Bạch hờ hững đặt chiếc hộp thuôn thuôn vào bên trong chiếc hộp
vuông, sắp loạn khóa cửu cung trên nắp hộp lên, rồi cất lại vào tủ, dáng vẻ
vẫn ung dung điềm tĩnh.

Hoàng Tử Hà hỏi khẽ, “Lá bùa này xưa nay vẫn được cất kỹ ở đây ư?”

“Chẳng biết có kỹ chưa, ít ra ta cũng cực hiếm khi tiết lộ cho ai.” Y thong
thả đưa mắt nhìn cô, “Có thể nói rằng, sau khi rời khỏi Từ Châu, trừ ta ra,
ngươi là kẻ duy nhất trông thấy đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.