TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 266

ngươi học luật vương phủ ngươi không làm được, không hoàn thành nhiệm
vụ, phạt lương ba tháng. Thứ ba, hoạn quan hạng bét không được lén lút
cho nhận đồ hay qua lại thăm nom người ngoài, vi phạm trừ lương một
năm.”

Cảnh Dục nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, tỏ vẻ lực bất tòng tâm trước
việc cô bị phạt mười sáu tháng lương chỉ vì một câu nói.

Hoàng Tử Hà trợn trừng mắt, há hốc miệng.

Lần đầu tiên, cô thấy dao động dữ dội về quyết tâm đặt cược mọi thứ để đi
theo kẻ này! Làm chủ mà ỷ thế khinh người bụng dạ nhỏ mọn ngang ngược
ngông cuồng, nhất định không phải một người chủ tử tế!

Bầu không khí trong gác Ngữ Băng càng thêm nặng nề.

Cảnh Dục tinh ý lập tức lui ra.

Hoàng Tử Hà chìa tay bảo Lý Thư Bạch, “Đưa nửa thoi bạc kia cho tôi.”

Lý Thư Bạch ngước lên nhìn cô. “Lại phát hiện manh mối gì ư?”

“Không có.” Cô cương quyết nói. “Tôi không xu dính túi, nghèo đến nỗi ra
ngoài tra án không mua nổi một tô bánh canh, nếu lăn ra ngất xỉu trên phố e
rằng không thể dốc sức cho vương gia nữa. Huống hồ tôi hễ đói là đầu óc
rối cả lên, không thể điều tra đoán án được. Bởi thế, để vụ án chóng ngày
phá được, tôi quyết định cầm vật chứng đi tiêu phứt cho rồi”

Lý Thư Bạch nhìn cô, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười. Y
thong thả mở tủ, rút ra một thẻ bài nhỏ, quăng lên bàn, “Cầm lấy cái này.”

Hoàng Tử Hà cầm lên, nhận ra đó là một kim bài nhỏ, chỉ to chừng nửa bàn
tay. Mặt phải khắc đầy hoa văn quỳ long, còn rập nổi bốn chữ “Đại Đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.