TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 268

“Không, không, tôi chỉ là... quá kinh hãi trước sự ưu đãi này đấy thôi.” Đôi
má trắng như ngọc của cô ửng lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt, như cách
rèm ngắm hoa đào, chỉ thấy sắc thắm mơ màng lan tỏa.

Ánh mắt y dừng ở cô hồi lâu, cảm thấy tập công văn trong tay thực chán
ngán vô vị, y bèn bỏ xấp giấy tờ ấy xuống, đứng dậy bước đến bên cửa sổ,
ngắm nhìn trời xanh bên ngoài.

Trời cao lồng lộng, xanh ngắt một màu. Vài đám mây mỏng như lụa nhàn
nhạt phết ngang không trung, thấp đến mức tưởng chừng giơ tay ra là chạm
được.

Y bỗng bàng hoàng, cảm thấy đám mây ấy cũng đồng thời phết ngang qua
cuộc đời quạnh hiu trống trải của mình. Giống như thiếu nữ thông minh
trong sáng hệt bầu trời tháng Năm kia một ngày thình lình xen vào vận
mệnh của y, làm y chẳng kịp đề phòng.

Từ nay về sau, đối đầu cũng được, gắn bó cũng xong, đời này của y đã định
là cứ đi qua nhau, cứ lãng quên nhau là tốt nhất.

Y giơ tay lên, như thể bầu trời tháng Năm bên ngoài quá chói làm mắt y
nhức nhối, rồi quay lại, đứng ở chỗ ngược sáng đó mà nhìn Hoàng Tử Hà,
“Lệnh tín này tạm thời cho ngươi mượn, đợi vụ án kết thúc rồi tính.”

Hoàng Tử Hà gật đầu vâng dạ, đoạn nhăn nhó ngó kim bài trong tay, dè dặt
hỏi, “Vương gia, tôi hỏi một chuyện được không?”

Y chỉ nhìn cô.

“Các quán rượu lớn bé, phu lao động và dân chúng bình thường trong kinh
có nhận ra lệnh tín này của Quỳ vương không?”

Y hừ mũi hỏi lại, “Hửm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.