TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 269

“Chính là... Ý tôi là...” Cô ngập ngừng, do dự một hồi, song cuối cùng vẫn
hỏi thẳng, “Có thể dùng cái này... mua chịu ở các quán rượu tiệm bánh
phản thịt quầy hàng rong không?”

Lời vừa thốt ra, đến một kẻ lãnh đạm như Lý Thư Bạch cũng phải thấy
khóe môi giần giật. Y trừng mắt nhìn cô, tỏ vẻ không muốn tiếp tục thảo
luận chủ đề dung tục này nữa, quay người ngồi xuống chiếc sập thấp bên
cạnh, đoạn trỏ chỗ đối diện.

Hoàng Tử Hà ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt y. Trước kẻ chỉ ba câu đã
trừ phăng của cô mười sáu tháng lương, cô dám không ngoan ngoãn nghe
lời ư?

Y tự rót một chén trà cho mình rồi thong thả nói, “Điều ta sắp nói rất
nghiêm trọng, nên không thể nói trước mặt Chu Tử Tần. Nhưng ta nghĩ
ngươi nhất định phải biết nếu muốn điều tra vụ này. Vì nó liên quan mật
thiết với vụ án.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, nín thở nhìn y.

Lý Thư Bạch dùng ba ngón tay thon dài trắng trẻo nâng chén trà men xanh
ướt rượt, mát lạnh như ngọc giữa ba ngón tay.

“Thực ra nửa thoi bạc kia... Khi kiểm kê số bạc Bàng Huân tự đúc đã đủ
tám trăm thoi bạc hai mươi lạng, cũng tức là, không có thoi bạc hai mươi
lạng nào thất lạc cả. Có điều về sau thiếu một thoi là vì bị ta tiêu mất.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên, bàn tay bưng ấm trà khựng lại giữa lưng chừng,
miệng lẩm bẩm, “Không phải chứ, thì ra Quỳ vương gia cũng thiếu tiền ư?”

Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà, rồi chẳng buồn để ý đến cô nữa, chỉ tiếp
tục câu chuyện mình muốn kể, “Chuyện xảy ra khi tấn công vào phủ Bàng
Huân. Chỉ hiềm trước đó khi trông thấy thoi bạc kia ta lại không liên tưởng
tới việc này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.