TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 309

Hớt hải chạy ra kịp trước khi giáo phường đóng cửa, Hoàng Tử Hà một
mình đứng trước phường Quang Trạch nhìn quanh, thành Trường An đã
sắp đến giờ giới nghiêm, bốn bề vắng lặng, chẳng tìm đâu được một cỗ xe
để quay về.

Cô bất lực thở dài, rảo bước đi về phía Quỳ vương phủ.

Các hộ trong kinh đã im phăng phắc, chỉ nghe tiếng trống đóng cổng từ
tháp canh vọng lại, từng tiếng từng tiếng âm vang cả màn đêm. Cô guồng
chân chạy qua phố lớn ngõ nhỏ trong kinh, phường Quang Trạch nằm ở
Bắc thành, gần cung Đại Minh và cung Thái Cực, song chẳng lấy gì làm ồn
ã, cô gần như có thể nghe được tiếng chân mình vang vang trên đường.

Phía sau vọng đến tiếng người quát hỏi, “Ai vậy? Muộn thế này còn ở đây
làm gì?”

Hoàng Tử Hà ngoái lại trông thấy tên lính tuần tra đang đuổi tới, bèn giải
thích, “Tôi là hoạn quan ở Quỳ vương phủ, vì có việc dằng dai lâu quá nên
giờ mới vội chạy về.”

Nghe nói là người của Quỳ vưong phủ, thái độ đối phương tử tế hẳn lên, lại
hỏi, “Có công văn hay thư tay gì chứng minh không?”

“Không cần thư tay, ta biết người này. Là Dương Sùng Cổ Dương công
công ở Quỳ vương phủ.” Đằng sau có người nói.

Nghe giọng nói, Hoàng Tử Hà bất giác thở dài, quay lại khom lưng hành lễ,
“Vương đô úy.”

Hữu đô úy Vương Uẩn ở ty Phòng vệ kinh thành, hôm nay có nhiệm vụ
tuần tra bên này.

Vương Uẩn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống cô, song không hề
tỏ vẻ cao ngạo, trái lại sắc mặt rất ôn hòa, giọng nói điềm đạm, “Dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.