TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 311

Phương Vĩnh Gia là nơi tập trung nhiều vương công quý tộc, thỉnh thoảng
lại nghe tiếng đàn ca từ mấy nhà đang có tiệc vui, gió đưa tới tai họ tiếng
ngân của ca nữ dịu dàng nũng nịu, “Bóng ngô đồng ngoài rèm châu ấy,
sương dợm rơi tay biết trước rồi.. ”

Hoàng Tử Hà đang nghĩ vơ nghĩ vẩn, chợt nghe Vương Uẩn cười nói, “Còn
chưa đến mùa hạ, sao đã có sương thu rồi?”

Hoàng Tử Hà ngây người một thoáng mới hiểu y đang nhắc tới khúc hát
kia. Bèn bình luận, “Ý hợp là được, ngoại vật quan trọng gì.”

Y nghiêng đầu nhìn cô, “Ừm, là ta quá câu nệ vào ngoại vật rồi.”

Dù sao cũng đã lên tiếng, Hoàng Tử Hà liền hỏi, “Quan tài Vưong cô
nương ít hôm nữa phải đưa về Lang Gia, mấy ngày nay hẳn đô úy rất bận,
sao còn trực đêm?”

“Gia đình lớn mà, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa là sẽ có người thực hiện, không
cần phải trông nom luôn luôn.” Vương Uẩn đáp, đoạn ngước lên nhìn màn
đêm trước mặt, “Huống hồ ta rất thích màn đêm ở Trường An, yên tĩnh mà
sâu xa hơn ban ngày nhiều, lầu gác lung linh ánh đèn khác chi lầu quỳnh
gác ngọc, song cảnh sắc ẩn giấu bên trong ra sao thì con người ta không tài
nào thấy hết được.”

“Thân ở bên trong đương nhiên sẽ quanh co mất phương hướng, chỉ thoát
ra mới thấu tỏ thôi.”

Vương Uẩn mỉm cười nhìn cô, “Dương công công nói phải lắm, người
ngoài nhìn vào tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Ánh đèn lúc xa lúc gần mơ hồ soi lên nụ cười của y, nụ cười dường như
còn chứa đựng một hàm nghĩa khác mà cô chưa rõ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.