TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 314

Vẻ mặt Vương Lân bỗng trở nên phức tạp, ông ta cau mày hồi lâu mới gật
đầu, “Đúng thế, dẫu sao đó cũng là người nhà họ Vương...”

Vương Uẩn lại nói, “Nếu A Nhược không xảy ra chuyện, cũng sẽ là Quỳ
vương phi xuất sắc.”

“Đúng thế, mấy đứa con gái họ Vương đời này đều tầm thường cả, chẳng ai
xuất sắc được như nó, khiến Quỳ vương gia thoạt nhìn đã xiêu lòng.”
Vương Lân than thở, “Trước đây khi bệ hạcòn là Vận vương, được mời tới
nhà ta dự yến, cũng ưng tỷ tỷ con ngay. Đủ thấy trên đời này vĩnh viễn chỉ
có dung mạo tuyệt sắc là có thể hấp dẫn người ta thôi.”

Vương Uẩn nghe cha than thở, nhìn lên lồng đèn đỏ rực treo dưới mái hiên,
bất giác lại nhớ đến Hoàng Tử Hà, nhớ lại ba năm trước lúc cô mới mười
bốn tuổi, y len lén theo sau, trông thấy vóc dáng cô mềm mại mà trong
sáng, mảnh mai đỏ thắm như mùa hoa mới chớm.

Vẻ trong sáng ấy khiến y phải lục lọi trí nhớ. Hoàng Tử Hà thời ấu thơ
trong ký ức y từ từ quay đầu lại, sau đó…

Dung mạo hợp làm một với Dương Sùng Cổ. Biến thành một người.

Hoàng Tử Hà và Dương Sùng Cổ, một thiếu nữ mười ba mười bốn, một
hoạn quan mười bảy mười tám; một yểu điệu, một thanh thoát; một trắng
trẻo nõn nà, đường hoàng tự tin, ngời ngời xuân sắc giữa ngự uyển năm
xưa, một yếu ớt gầy gò, nét mặt xanh xao, cẩn thận dè dặt bên cạnh Quỳ
vương.

Rõ ràng là một tiểu hoạn quan trong vương phủ, chẳng hiểu sao hết lần này
sang lần khác cứ làm y liên tưởng đến Hoàng Tử Hà, hơn nữa ngay lần đầu
tiên gặp mặt, y đã thấy là lạ. Lẽ nào chỉ vì cả hai đều giỏi phá án, hơn nữa
dung mạo viên hoạn quan còn nhang nhác người trong cáo thị?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.