TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 327

Người đàn bà cười với họ, rồi kéo soạt tấm vải đen phủ bên ngoài ra, chỉ
thấy trong lồng trống không.

Hoàng Tử Hà vô thức xách cái lồng lên xem xét kỹ càng, song bên trong
không có gì cả, hơn nữa chiếc lồng này chế tác rất thô sơ, có cơ quan cũng
chẳng biết cài vào đâu.

Người đàn bà cười nói, “Cái lồng này không hề xử lý gì cả, con gà kia cũng
mới nở trong trứng ra, chưa được huấn luyện. Hơn nữa, mánh khóe này rất
giản đơn, bất kể là ai, chỉ cần biết bí mật bên trong thì đều học được cả.”

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, ánh mắt đồng thời xoáy vào
miếng vải trong tay người đàn bà. Bên trong tấm vải đen, một thứ gì đó
đang động đậy.

Người đàn bà diễn trò cười cười, giũ tấm vải ra, chỉ thấy mặt trong tấm vải
có một túi nhỏ, con gà vàng óng kia đang thò đầu ra từ miệng túi, ngơ ngác
nhìn bọn họ đầy vẻ vô tội.

Hóa ra chỉ là một mánh khóe đơn giản như thế, Hoàng Tử Hà không khỏi
phì cười, lẩm bẩm, “Ra là vậy…”

Chưa dứt lời, trong đầu cô đã lướt qua vô số cảnh tượng…

Lời tiên đoán của gã đàn ông thình lình xuất hiện tại chùa Tiên Du; tên
thích khách không thấy tăm tích ở gác Bồng Lai; cây trâm sương lá rơi
dưới ngọn giả sơn; điện Ung Thuần được tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh
giữ... Tất cả đều được một sợi dây vô hình xâu lại, quanh co ngoắt ngoéo,
dồn dập ập đến trong đầu cô.

Cảm giác thấu tỏ thông suốt làm Hoàng Tử Hà chấn động, cứ thuỗn cả
người ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.