TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 334

Cô chưa dứt lời, Chu Tử Tần đã bắt đầu cởi quần áo.

Lần này đến lượt Hoàng Tử Hà ngẩng đầu ngắm trời, Lý Thư Bạch đứng
bên điềm nhiên nói, “Đã bảo ngươi mặc quần áo rách nát rồi, ngươi còn cởi
làm gì?”

“Ô, đúng nhỉ...” Chu Tử Tần lại khoác mớ giẻ rách lên người, “Vương gia,
Sùng Cổ, nếu lần sau phải xuống nước, xin hai vị cứ nói trước, tôi sẽ đi nhờ
kẻ nào giỏi lặn.”

“Đừng nói nhảm nữa, việc này nhất định phải giữ kín, không thể để người
ta biết được.” Hoàng Tử Hà duỗi hai tay ra áng chừng độ dài một cây tỳ bà,
“Chắc là một vật bằng chừng này, có lẽ sẽ được bọc kín, dù sao cũng lớn
chứ không nhỏ đâu, công tử tìm thử xem.”

“Được.” Nói đoạn Chu Tử Tần nhảy ùm xuống nước, ngụp đầu lặn tìm.

Lý Thư Bạch đứng trên bờ ngước mắt nhìn trời cao mây trắng cùng những
cây du cây hòe xanh um, cảm khái “Sắc trời bóng mây, khói xanh tan hết,
cảnh sắc đẹp thực.”

Hoàng Tử Hà tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng bên bờ ngồi xuống,
cảm thấy giọng điệu vừa đe nẹt vừa dụ dỗ của mình với Chu Tử Tần ban
nãy càng lúc càng giống Lý Thư Bạch, Iòng không khỏi dâng lên một niềm
thương cảm.

Chẳng bao lâu sau, Chu Tử Tần từ đáy nước ngoi lên thở hồng hộc nói
“Con kênh này sâu quá, nước lại bẩn nữa, bên dưới toàn là bùn lầy với cỏ
nước, mò tìm khó lắm. Hay để ta gọi mấy người đến soát kỹ cả vùng nước
quanh đây xem?”

“Không được.” Hoàng Tử Hà ngồi xổm trên bờ, nghiêm túc đáp, “Chẳng
phải đã nói từ đầu rồi ư, để khỏi đánh rắn động cỏ, chuyện này chỉ hai
người chúng ta từ từ tìm thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.