TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 350

“Tấm lòng của Quỳ vương thực khiến người ta cảm khái.” Một giọng nói
khác chậm rãi vang lên ngắt lời Vương Lân.

Cũng như chủ nhân, giọng nói này ôn nhu thuần hậu, khiến người ta được
tắm trong gió xuân. Vương Uẩn bước ra khỏi đám đông, hành lễ với Lý
Thư Bạch, “Song hiện giờ thi thể A Nhược đã không kham nổi nữa, e rằng
không thể đeo chiếc vòng này của vương gia được.”

Lý Thư Bạch thản nhiên nói, “Ta đã chọn trong cả đống trang sức lấy một
chiếc này, kiểu vòng khóa, mở ra đóng vào thoải mái, chắc sẽ đeo được
thôi.”

Nói đoạn, y đưa chiếc vòng cho Hoàng Tử Hà, “Vương Nhược trong ký ức
của ta là một mỹ nhân đẹp như đào như mận, ta không muốn thấy bộ dạng
hiện giờ của nàng.”

Khóe môi Hoàng Tử Hà giần giật, xem ra nhiệm vụ sờ bàn tay cái xác cuối
cùng lại rơi vào cô rồi.

Thấy trong sảnh im phăng phắc, Vương Uẩn cũng không khăng khăng phản
đối nữa. Mấy tên gia nô nhấc nắp áo quan lên, hé ra một khe hở dài chừng
một thước để Hoàng Tử Hà luồn tay vào.

Hoàng Tử Hà siết lấy chiếc vòng ngọc nạm vàng, nín thở luồn tay vào, sau
đó nắm chặt cánh tay đã rữa nát của cái xác.

Giờ đương lúc đầu hạ, thi thể đang phân hủy, chạm vào như sờ phải bùn
nhão. Hoàng Tử Hà nghiến răng nắm lấy cổ tay dấp dính nhũn nhẽo, quay
sang nói với Lý Thư Bạch, “Vương gia, nô tài có lời muốn thưa.”

“Nói đi.” Lý Thư Bạch điềm nhiên cho phép.

Song Hoàng Tử Hà không được nhẹ nhõm ung dung như y, cô buông tay
cái xác ra, đi đến giữa sảnh quỳ xuống thưa, “Khởi bẩm bệ hạ, trong lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.