TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 373

Nói đến đây, Hoàng Tử Hà thoáng ngập ngừng.

Ánh mắt cô lướt qua đế hậu và hai cha con họ Vương, rồi nhìn đến Lý Thư
Bạch.

Lý Thư Bạch nhận ra một thoáng nao núng và phân vân trong đôi mắt trước
giờ không mảy may sợ hãi của Hoàng Tử Hà, cho thấy cô đã hiểu rằng sau
những lời này, có lẽ không chỉ là chân tướng mà rất có thể bản án tử hình
đang chờ đợi mình.

Y chậm rãi gật đầu với cô, vẻ mặt bình thản ung dung như khi nói, “Bất kể
thế nào, ta cũng sẽ giữ tính mạng cho ngươi” , thoạt nhìn có vẻ hời hợt nhẹ
nhàng, song ẩn chứa đằng sau là một lời hứa hẹn chắc chắn.

Hoàng Tử Hà đặt tay lên ngực, nỗi do dự từ từ rút đi theo tứ chi, thần trí
bỗng trở nên sáng suốt lạ thường, chẳng còn lưỡng lự, cô hít vào một hơi
thật sâu, rồi nói rành rọt, “Dù Vương đô úy bất chấp tất cả hòng bảo vệ
hung thủ thực sự, dù hiện giờ vinh hoa của cả nhà họ Vương đều dựa vào
người này, thì chân tướng vẫn là chân tướng, một trăm một ngàn kẻ chịu tội
thay, cũng không sao che giấu được vết máu trên tay người đó!”

Ánh mắt Hoàng Tử Hà dừng lại ở hoàng hậu.

Hoàng hậu Vương Thược, mỹ nhân khuynh quốc, dẫu hiện giờ chỉ vận đồ
trắng, trang điểm nhạt, vẫn toát lên nhan sắc mê hồn, lặng lẽ ngồi trên sảnh,
đường hoàng như một đóa mẫu đơn nở rộ trong buổi chiều lặng gió.

“Người đứng phía sau thao túng tất cả, chính là hoàng hậu.”

Cả sảnh im phăng phắc.

Hoàng đế từ từ buông tay hoàng hậu, ánh nhìn trở nên xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.