TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 392

Hoàng Tử Hà đã lùi về sau lưng Lý Thư Bạch, vẫn quan sát hoàng hậu.

Mười hai năm đời người vần chuyển, rộng bước đường mây, từ một người
chơi tỳ bà đến giờ là hoàng hậu, từng bước đều gian nan, song đã là thứ
đánh cắp thì dù sao cũng phải hoàn trả, chẳng biết sau đây sẽ gặp phải kết
cục thế nào.

Vương Lân thẳng người lên, nước mắt vòng quanh tâu bày, “Thần… bấy
giờ quả thực không sao ngờ được… lại có ngày hôm nay! Từ khi bệ hạ
đăng cơ, thần đã không thể chợp mắt, đến lúc sách phong hoàng hậu, thần
càng ăn không ngon ngủ không yên, mấy năm nay bị giày vò ngày đêm, chỉ
sợ sự tình bại lộ. Thần nghĩ, cuộc sống của hoàng hậu điện hạ e rằng cũng
chẳng khá hơn thần là bao. Bệ hạ, thần tội đáng muôn chết, nhưng xin bệ
hạ niệm tình hoàng hậu bị thần bức ép, lỡ cưỡi lên lưng cọp khó lòng trèo
xuống, không tự ý quyết định được nữa…”

“Không cần nói nữa.” Hoàng đế khẽ giơ tay phải lên ngăn Vương Lân nói
tiếp, “Nếu các người thực sự bất an đến vậy, tại sao sau mười hai năm, còn
muốn diễn lại một màn thay mận đổi đào tương tự? Các người cho rằng
trẫm dễ bị gạt thế ư?”

Vương Lân tức thời rùng mình toát mồ hôi lạnh, run lên cầm cập, không
dám nói nữa.

Hoàng hậu nãy giờ vẫn lặng lẽ ngồi một bên, cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên
tiếng, giọng khàn đặc nhưng rành mạch, “Đời này kiếp này, gặp được bệ hạ
là may mắn lớn nhất trong đời thần thiếp. Mười hai năm nay, dù ngày đêm
nơm nớp, sợ bệ hạ biết được chân tướng sẽ căm ghét, song suốt quãng thời
gian tham sống sợ chết ấy, đâu phải thiếp không thầm lấy làm may mắn?”

Nói đến đây giọng hoàng hậu nghẹn ngào run rẩy, ngước lên nhìn hoàng đế,
nước mắt lã chã lăn dài, như những hạt minh châu lấp lánh trên bờ má
ngọc, “Bệ hạ… Mười hai năm nay, tuy sống trong thâm cung quạnh quẽ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.