TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 397

Ngoài cổng phủ đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, đó là thi thể Cẩm
Nô, chiếu theo kế hoạch cũ, được đưa về khu mộ nhà họ Vương ở Lang
Gia, chôn cất rình rang.

Hoàng Tử Hà vô thức dừng bước, đứng ngây ra dưới gốc tùng bên cánh
cổng cao cao, thẫn thờ nhìn cỗ quan tài đen kia hồi lâu.

Lý Thư Bạch ngoái lại hỏi, “Sao thế?”

Hoàng Tử Hà lặng thinh hồi lâu mới buồn bã đáp, “Tôi đang nhớ tới Cẩm
Nô.”

Năm năm tuổi, nàng vừa lạnh vừa rét, suýt chết ngoài phố. Gió thổi tung
rèm xe của Mai Vãn Trí, vừa vặn trông thấy đôi tay Cẩm Nô, Mai Vãn Trí
bèn bế về nhà. Lý do là: Cẩm Nô, đôi tay này của con sinh ra để gảy tỳ bà,
ông trời sinh con ra chỉ vì một việc ấy thôi.

Năm hai mươi tuổi, trong cung Đại Minh Trường An, nàng đàn một khúc
nhạc do sư phụ dạy, bằng chính cây tỳ bà do sư phụ tặng. Chất độc trong
hộp phấn hương thông sư phụ ban xuống, theo đôi bàn tay nàng ngấm vào
người, cuối cùng đã kết thúc một sinh mệnh được Mai Vãn Trí kéo dài
thêm mười lăm năm.

Hoàng Tử Hà đứng lặng dưới gốc cây, khẽ hỏi, “Kết cục thế này… có tính
là không có kết cục không?”

“Ai bảo không có? Để hung thủ biết mình đã chính tay giết chết con gái, từ
nay về sau, vĩnh viễn phải sống trong ác mộng, cũng coi như hình phạt
nặng nhất rồi.” Lý Thư Bạch nói, đoạn lắc đầu, “Có điều, năm xưa bà ta đã
đang tâm rời bỏ con gái còn thơ, thì lần này nhất định cũng mau chóng gạt
bỏ được cô ta khỏi tâm trí thôi. Một người phụ nữ có thể sống ung dung
giữa cung đình như thế, ắt cả đời không biết mùi thất bại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.