TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 411

Tiểu Thi khóc đến gần như ngất lịm, nói không nên lời, chỉ có thể miễn
cưỡng gật gật đầu.

Hoàng Tử Hà thầm thở dài, bước đến đỡ Tiểu Thi đang khóc lóc dưới đất
dậy, khẽ an ủi, “Cô đứng dậy đi, hoàng hậu điện hạ giữ lại mạng cho cô là
may mắn lắm rồi.”

Lý Thư Bạch lúc này mới lên tiếng hỏi, “Bà ta bảo ngươi về sau phải tự xử
thế nào?”

Tiểu Thi mở tay nải bên cạnh, run rẩy nhấc ra một chiếc hũ nhỏ. Nàng ôm
nó vào lòng, vuốt ve hồi lâu mới ngẩng lên nhìn họ, “Đây là tro cốt của
Tuyết Sắc, tôi muốn đưa cô ấy về Liễu Châu, chôn cất bên cạnh cha cô ấy.
Từ nay về sau, tôi sẽ giữ mộ cho cô ấy đến chết, ngày ngày chăm sóc, mãi
không chia lìa.”

Hoàng Tử Hà đứng trước mặt nàng, nhìn những sợi tóc mai xổ ra bên má,
lay động trong làn gió từ ngoài cửa lùa vào, tựa cánh lục bình không ràng
không rễ, chẳng quay lại được đường cũ, cũng chẳng tìm thấy nẻo sau.

Lý Thư Bạch rút trong ngăn kéo ra hai thoi bạc đặt xuống trước mặt nàng,
“Cầm lấy đi.”

Tiểu Thi nhìn hai thoi bạc gần bằng nhau, đáp khẽ, “Tuyết Sắc thường nói
với tôi, nếu có một ngày gặp được gia, khi gia rút cây trâm ra, cô ấy sẽ lấy
ra thoi bạc này, đây cũng coi như… tín vật định tình của hai người. Lúc ở
trong điện Ung Thuần, tôi biết mình chẳng còn cách nào ở bên cạnh vương
gia nữa, ngay cả Tuyết Sắc e rằng cũng… mãi mãi không thể. Bởi thế tôi
mới bỏ lại nó ở đó, nghĩ rằng nếu gia thực sự còn nhớ chúng tôi thì khi
trông thấy, có lẽ sẽ láng máng có ấn tượng…”

Hoàng Tử Hà thở dài, cầm nửa thoi còn lại lên nói, “Còn nửa thoi này, là
do cô gái đến ngoại giáo phường để lại, cũng chính là thứ chứng minh thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.