TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 413

Y chỉ đáp lại bằng ánh mắt “yên tâm, bình tĩnh” , khiến Hoàng Tử Hà
chẳng biết nói sao. Cuộc đời bất hạnh, tình người ấm lạnh, kẻ vừa được cô
giúp giải quyết một vụ án hóc búa, sao hiện giờ lại qua cầu rút ván, trơ mắt
nhìn hoàng hậu ra tay với cô chứ?

Vĩnh Tế và Trường Khánh vẫn đang nhìn cô chòng chọc. Cô đành gồng
mình quay ra.

Lúc đi ngang qua Lý Thư Bạch, cô nghe thấy y nói nhỏ, “Thân phận thật.”

Hả? Hoàng Tử Hà cứ ngỡ mình nghe lầm, vội quay sang nhìn y, song y vẫn
thản nhiên như không, thậm chí chẳng buồn nhìn cô thêm nữa, chỉ hờ hững
buông một câu, “Đêm khuya đường xa, cẩn thận nhiễm lạnh.”

Thân phận thật?

Là ý gì?

Hoàng Tử Hà theo đám người rời vương phủ, cùng Vĩnh Tế và Trường
Khánh lên xe đi đến cung Thái Cực, dọc đường không ngừng vắt óc suy
nghĩ.

Thành Trường An đang giới nghiêm, chỉ có tiếng vó ngựa và bánh xe lộc
cộc vang vọng trên con đường thênh thang, tựa hồ cũng vang vọng trong
lồng ngực cô.

Cô nghĩ đi nghĩ lại ý tứ ba chữ nọ, song nghĩ mãi cũng chỉ thấy có lẽ Lý
Thư Bạch bảo cô cam chịu, chết rồi là hết. Tên khốn này, đúng lúc quan
trọng, lẽ nào y hoàn toàn không định cứu cô ư?

Đúng lúc cô suýt tóm lấy thành xe khóc òa lên thì Vĩnh Tế đã dài giọng
xướng, “Dương công công, đến cung Thái Cực rồi, xuống xe thôi!”

Đầu cô tê dại đi, song cũng chẳng biết làm sao, đành theo y xuống xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.