TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 420

Đồng hồ nước tí tách nhỏ giọt, đêm dài đến đâu cuối cùng cũng sắp qua,
sao sáng lung linh, sắp đến lê minh.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ dập đầu với hoàng hậu, đang định đứng dậy lui ra, lại
nghe giọng người vang lên trầm thấp, “Hoàng Tử Hà, ngươi đã bao giờ rơi
vào cảnh ngộ tuyệt vọng, đến mức cảm thấy chi bằng chết quách cho rồi
chưa?”

“Thưa rồi… Tuyệt vọng là khi cha mẹ và người nhà nô tỳ đều qua đời, nô
tỳ bị quy là hung thủ, bị truy nã khắp nơi. Song nô tỳ không nghĩ đến cái
chết, mà dù có chết, nô tỳ cũng không muốn đeo theo tội danh giết hại cả
nhà!”

“Nhưng ta quả thực đã từng… có lúc nghĩ đến cái chết.” Hoàng hậu lặng lẽ
ngả người nằm xuống sập gấm, tấm áo lụa bảy lớp hoa lệ huy hoàng phủ
lên thân mình, tơ lụa lượt là vây bọc, mái tóc đen tuôn dài như suối buông
xõa xung quanh. Nhưng gương mặt trắng muốt thì lộ rõ tiều tụy cùng mệt
mỏi.

“Ngươi… đã bao giờ gặp Tuyết Sắc chưa? Có phải nó rất giống ta không?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Đáng tiếc, cô ấy và nô tỳ người trước kẻ sau lỡ mất
nhau ở ngoại giáo phường, chưa từng gặp mặt.”

“Ừ… Ta cũng không bao giờ còn cơ hội nhìn dáng vẻ trưởng thành của con
gái nữa.” Hoàng hậu thở dài nói khẽ, “Lần cuối cùng ta trông thấy Tuyết
Sắc, nó mới qua sinh nhật năm tuổi. Bấy giờ ta hai mươi ba tuổi, mà Kính
Tu – chính là Trình Kính Tu luôn miệng khẳng định không để tâm việc ta
xuất thân từ phường ca múa, lại nói con gái lớn lên ở nơi này tất không hay,
muốn ta cùng y rời đi.”

Hoàng Tử Hà không hiểu vì sao hoàng hậu lại kể những chuyện này với
mình. Nhưng thấy xung quanh lặng phắc như tờ, giữa cung điện vắng vẻ,
dưới đêm dài đằng đẵng, không trông được lối trước, cũng chẳng thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.