TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 109

non sông Cung quốc đều là của bệ hạ. Ngài còn tại vị một ngày thì vận
mệnh và sinh kế của bọn họ còn một ngày nằm trong tay ngài."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Bệ hạ tới từ dân gian, so với vi thần còn

biết rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa quốc chính và dân sinh. Thần chỉ hy
vọng bệ hạ ở trong cung vẫn nhớ ngoài hoàng thành còn có dân chúng."

Phó Tránh nói rất nhỏ từng câu từng chữ thấm thía như vậy, sau khi

dứt lời, thật lâu sau, Sầm Duệ mới nói: "Trẫm đã biết."

Khi Sầm Duệ ở chung với Phó Tránh, mỗi lần phạm sai đều nói một

câu "Trẫm đã biết" qua loa cho xong. Nhưng lần này Phó Tránh nghe thấy
sự chân thật trong lời nói của nàng, kết quả hắn muốn đã được hơn phân
nửa, như vậy không cần thiết ở lại nơi này nữa.

"Đi thôi..." Xoay người nhìn, Phó Tránh thần sắc biến đổi: "Lai Hỉ."

Lai Hỉ có chút võ công cũng phát giác có điều không thích hợp, tiếng

nói cực thấp: "Nhân số của đối phương không ít, đại nhân và bệ hạ mau đi
về phía xe ngựa. Tiểu nhân cầm chân được bao lâu sẽ tận lực gắng sức bấy
lâu."

Sầm Duệ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe hai người đối thoại

mà sửng sốt, phản xạ buột miệng nói: "Có thích khách?!"

Phó Tránh nhìn bách tính ngoài ruộng, nếu tùy tiện hành động thì đám

người kia nhất định sẽ diệt khẩu. Đắn đo trong lòng một phen, nói: "Bệ hạ
đừng hoảng sợ, cứ bình thường là được."

Sầm Duệ nói: "Ta không hoảng."

Phó Tránh nhìn nàng, nàng bình tĩnh nói: "Ta quen rồi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.