TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 452

"Lão nhân gia, có việc gì thì nói thẳng đi, là muốn trẫm thưởng gì cho

Phó Tránh?" Sầm Duệ cắt ngang bài ca dài dòng, trực tiếp sảng khoái nói.

Ngụy lão gia tử vỗ đùi: "Ôi chao, lão thần thích nhất cái tính sảng

khoái này của bệ hạ. Ai, thật ra hắn đã tới chức vị kia, chẳng thiếu gì, chỉ
là... thiếu chút thể diện." Thở dài: "Lão thần coi như đào tim đào phổi mở
lời với bệ hạ vậy. Khi đứa nhỏ Phó Tránh kia mới vào quan trường, cao
ngạo nhiệt tình giống hệt thẳng nhóc Tần Anh ấy. Có điều mấy năm nay,
lắng đọng tâm tính, mài dũa góc cạnh, danh vọng- lợi ích với hắn mà nói,
sớm chỉ là phù du. Nhưng hắn không cần, người khác lại để ý a. Nâng cao
đạp thấp là thói đời, nhưng cũng là làm mãi thành quen. Bệ hạ thu hồi thực
quyền của hắn, thần hiểu, nhưng lão thần thỉnh cầu bệ hạ nếu rảnh, thì tới
xem hắn một cái, chút mặt mũi này có thể sánh hơn vàng bạc."

Sầm Duệ nhìn chằm chằm đám cá chép bơi lội trong hồ, lặp đi lặp lại

động tác nghiền thức ăn, sau một lúc lâu nói: "Trẫm hiểu rồi."

Lời muốn nói đã nói xong, Ngụy lão còn có hẹn đi chơi với người ta,

liền đứng dậy cáo lui, lúc đứng lên thì nhìn thấy cây sơn trà sai trĩu quả,
ngạc nhiên nói: "Đây là giống cây mới của bệ hạ à?"

"À, là... cố nhân tặng hạt giống, nhàn không có việc gì thì trồng."

"Vị cố nhân kia thật có tâm." Ngụy lão vô tình nói: "Khi lão thần ở

Giang Âm có nghe người ta nói, cây sơn trà ngụ ý cát tường, người tặng bệ
hạ hạt giống hy vọng ngài sẽ bình an vui vẻ cả một đời."

"..." Chén gỗ trong tay Sầm Duệ trượt xuống hồ sen, xao động mặt

nước thành tầng tầng gợn sóng.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Gió đêm nhè nhẹ lay động, làm cánh hoa đầu hạ rơi xuống lả tả, trắng

noãn như tuyết. Màn đêm vừa buông xuống, trên đường Nghi Bình đã rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.