TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 767

A Nhứ... Phó Tránh thầm nhủ cái tên này, hai mắt cô bé trong veo,

không hề có tạp chất. Phó Tránh ngẩng đầu nhìn bầu trời, gió Tây Bắc nổi
lên...

"Tránh Nhi, đi thôi." Màn đêm buông xuống, cha Phó không nhanh

không chậm bước tới, đảo mắt nhìn qua: "Bánh bao đâu? Ăn hết rồi à?"

Phó Tránh lắc đầu, xoa cái bụng đói meo: "Tặng rồi."

"Hồ đồ!" Phó Hòe lạnh như băng trách mắng: "Không tài không thế,

lại còn hy vọng cứu vớt người ta sao?" Phó Hòe chỉ vào đồng ruộng hoang
vu khô nứt, cao giọng nói: "Ngươi có thể cứu một người, nhưng nhiều
người thì sao?!"

"Không thể." Phó Tránh vẫn lắc đầu.

"Cả ngày mai không được ăn cơm!"

"Dạ." So với những lần bị phạt trước đây, lần này Phó Tránh không có

quá nhiều khổ sở. Cậu bé nhắm hai mắt, nhớ tới lời phụ nhân nói, "A Nhứ
là minh châu quý giá trên tay ta", đúng vậy, đôi mắt nàng tựa như minh
châu lấp lánh...

Sau này, tin tức về mẫu tử bọn họ là liên quan tới một vụ án chưa được

phá ở Ninh Châu thành.

Chủ mẫu, nô bộc đều bị kẻ xấu sát hại, tiểu nữ nhi không rõ tung tích.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Khi Sầm Duệ tỉnh lại thì Phó Tránh không ở bên cạnh, bên ngoài có

tiếng sóng sông Hoài mơ hồ truyền tới, trong phòng không đốt đèn, xung
quanh đen kịt. Trung y đã bị mồ hôi làm ướt sũng, dính trên người rất khó
chịu, nàng ngồi dậy chờ tỉnh táo hơn, lục tìm đá đánh lửa rồi châm đèn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.