TRẢM LONG TẬP 2: TRANH ĐOẠT LONG QUYẾT - Trang 575

Trương Bồi Nguyên khịt khịt mũi: “Thói đời kiểu gì vậy? Để một đứa

trẻ đến lấy một thứ rất quan trọng… ngươi… ngươi biết thứ đấy là cái gì
không?”

“Biết.”

“Là cái gì?”

Trò thăm dò này của Trương Bồi Nguyên làm Tôn Tồn Chân và An

Long Nhi sốt ruột vô cùng, Tôn Tồn Chân dứt khoát nói: “Chúng tôi có nói
cho ông cũng vô dụng, ông có thì đưa ra đây, không có thì mau thả chúng
tôi ra, chúng tôi phải hỏa tốc đi cứu người.”

“Tốt thôi, các ngươi có giỏi thì tự ra khỏi căn phòng này đi.” Trương

Bồi Nguyên nói xong liền lấy một cây đuốc trên tường xuống, quạt tay vào
ngọn lửa một cái, cả gian phòng lập tức bùng lên ánh lửa, xung quanh đều
là ngọn lửa màu xanh lam pha lẫn sắc đỏ. An Long Nhi lùi lại một bước,
rùn người xuống giơ cánh tay lên che mặt, ngọn lửa cháy phừng phừng một
hồi rồi dừng lại. Khi nó ngẩng đầu lên, cái lồng đã biến mất khỏi gian
phòng, Trương Bồi Nguyên cũng không còn ở đó nữa, trước mặt chỉ có bốn
bức tường không có cửa nẻo gì.

Nó buột miệng hỏi: “Cái lồng đâu rồi?”

Tôn Tồn Chân chỉ lên phía trên, An Long Nhi ngẩng đầu nhìn lên, quả

nhiên thấy cái lồng đã được treo lên trần nhà, nó lập tức lao tới cạnh tường
sờ mó xem chỗ nào có khe mở cửa, nó biết chắc Trương Bồi Nguyên này
không thể nào tự dưng xuất hiện trong phòng được, nhất định là có lối ra
vào nào đó mà mình không trông thấy.

Tôn Tồn Chân tựa như đã biết ở đâu có lối ra, y lấy một cây đuốc trên

tường rồi nhảy tới góc phòng, đưa tay ấn lên một viên gạch đỏ, để lộ khe hở
chỉ đủ cho một người chui qua. An Long Nhi cũng cầm một cây đuốc, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.