TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 113

héo úa hoa lá. Những người khác trong gia đình cũng nghĩ về anh tương tự
như thế. Amaranta không thể giấu nổi sự kinh tởm mỗi bận anh ợ hơi ngay
trong lúc ngồi ăn. Accađiô, người không bao giờ được biết mối quan hệ cha
con giữa mình với Hôsê Accađiô, hầu như không trả lời những câu hồi anh
gợi ra với mục đích giành lấy tình yêu mến của con trai. Aurêlianô định
làm sống lại những năm tháng trước đây họ cùng ngủ một phòng, định gợi
lại những trò ranh ma của tuổi thơ giữa hai người, nhưng Hôsê Accađiô đã
quên hết cả, bởi vì cuộc đời trôi giạt của thủy thủ với biết bao sự việc cần
nhớ đã làm bão hòa trí nhớ của anh. Chỉ riêng một mình Rêbêca thần phục
anh ngay từ lần đầu. Buổi chiều nhìn thấy anh đi ngang qua cửa sổ phòng
mình, cô đã nghĩ rằng Piêtrô Crêspi chẳng qua cũng chỉ là một gã béo
phúng phính đứng bên cạnh người đàn ông cực kỳ lực lưỡng mà hơi thở
nóng như núi lửa của anh tràn ra khắp nhà chỗ nào cũng cảm thấy. Cô kiếm
cớ để dện gần anh. Có những lúc Hôsê Accađiô đã trơ tráo nhìn tấm thân cô
gái và bảo: "Em rất đàn bà, em thân yêu ạ". Rêbêca không thể tự chủ được
nữa. Cô ăn lại đất và vôi tường nhà với sự thèm khát trước đây và lại thèm
thuồng mút ngón tay đến mức ngón cái phải lên chai. Cô nôn ra một thứ
nước xanh lẫn những cục máu tím bầm. Cả đêm cô thao thức, người run lên
vì cơn sốt hầm hập để vật lộn với cơn bồi hồi nhớ nhung, để chờ đợi cho
đến khi trời sáng; cả ngôi nhà rung lên trong bước đi của Hôsê Accađiô trở
về.
Một chiều nọ, khi cả nhà đang ngủ trưa, cô không thể nán chịu được nữa đã
mò đến phòng ngủ của Hôsê Accađiô. Cô thấy anh thức, mặc quần đùi,
nằm dài trên chiếc võng được mắc vào những chiếc vòng sắt to với những
sợi chão buộc tàu. Cái cơ thể để trần lực lưỡng của anh khiến cô cảm động
lắm đến mức cô tự nhiên dừng lại định quay ra. "Xin lỗi"… cô chống chế,
"em không biết có anh ở đây". Nhưng cô hạ giọng ngay để khỏi đánh thức
người khác. "Vào đây nào", anh nói. Rêbêca ngoan ngoãn nghe lời. Cô
đứng ngay cạnh chiếc võng, mà toát mồ hôi lạnh, mà cảm thấy trong bụng
mình cứ nổi cục lên, trong lúc Hôsê Accađiô với năm ngón tay mơn trớn cổ
tay cô, rồi bẹn, rồi mông và miệng thì thầm: "Ôi, em nhỏ bé. Ôi, em nhỏ
bé". Cô gái phải lấy hết sức bình sinh để khỏi chết khi một sức mạnh cuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.