TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 148

chuyện đó nói với một số sĩ quan, và những người này lại thưa lên cấp trên.
Ngày chủ nhật, mặc dù không một ai đã chứng minh được thực rõ ràng,
mặc dù không một hành động quân sự nào có thể làm đảo lộn không khí
trầm mặc đến nặng nề trong những ngày ấy, cả làng đều biết rõ rằng các sĩ
quan tìm mọi cách để thoái thác nhiệm vụ thi hành bản án. Ngày thứ hai
trong một bức điện tín ghi rõ lệnh chính thức: "Vụ hành hình cần phải được
thi hành trong hai mươi bốn giờ kể từ khi nhận điện". Đêm ấy các sĩ quan
nhét bảy lá phiếu ghi tên mình vào một chiếc mũ kê pi, và số phận hẩm hiu
của đại uý Rôkê Cacnixêrô đã run rủi ngài bốc trúng lá phiếu của người
phải thi hành bản án: "Đã là vận rủi thì không tránh được", với nỗi cay
đắng chết lặng trong lòng ngài nói. "Đã sinh ra đời làm con một con điếm
thì ta sẽ chết như con một con điếm…". Vào lúc năm giờ sáng, bằng hình
thức bốc thăm ngài thành lập đội hành hình, rồi tập hợp bọn họ lại ở trong
sân trại, và đánh thức kẻ từ tù dậy bằng câu nói có tính cách tiền định:
- Đi thôi, Buênđya, - ngài giục chàng, - giờ của chúng ta đã điểm.
- À, ra là thế đấy, - ngài đại tá nói, - ta đang mơ thấy mình bị những vết tấy
làm nổ tung ra.
Rêbêca Buênđya, kể từ khi biết tin Aurêlianô sẽ bị bắn, thường xuyên thức
dậy từ lúc ba giờ sáng. Bà ngồi im trong phòng tối mà dõi nhìn bức tường
nghĩa địa qua cửa sổ hé mở, trong lúc đó cái giường bà ngồi cứ rung lên
theo nhịp tiếng ngáy của Hôsê Accađiô. Cả tuần bà kiên nhẫn ngồi đợi như
trước đây đợi thư Piêtrô Crêspi. "Chúng sẽ không bắn chú ấy ở đây đâu",
Hôsê Accađiô nói với bà. "Chúng sẽ bắn chú ấy ở ngay trong trại giam vào
lúc nửa đêm để không ai biết ai là kẻ chỉ huy đội hành hình và rồi chúng sẽ
chôn chú ấy ở ngay đấy". Tuy vậy, Rêbêca vẫn tiếp tục chờ đợi. "Bọn
chúng ngu muội đến mức nhất định chúng sẽ bắn chú ấy ở đây", bà nói. Bà
quá tin mình đến mức bà đã chuẩn bị sẵn cách mở cửa và cách giơ tay chào
vĩnh biệt chàng. "Chúng sẽ không dẫn chú ấy đi theo đường cái đâu, - ông
vẫn một mực khuyên, - bởi vì chúng chỉ có sáu tên lính yếu bóng vía trong
khi thừa biết rằng dân chúng đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì". Không nghe
cái lôgich của chồng mình, bà vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bức tường nghĩa
địa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.