TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 168

rồi xuất hiện ngay tại bếp ăn nhà mình. Cậu trở về người khỏe mạnh như
một con ngựa, da sạm nắng và tóc rậm như người Anhđiêng với ý nghĩ
thầm kín định cưới Amaranta làm vợ.
Khi Amaranta nhìn thấy cậu bước vào, dù cậu chưa hề nói gì cả cô biết
ngay vì sao cậu trở về. Cùng ngồi một bàn mà hai người không dám nhìn
vào mặt nhau. Nhưng sau hai tuần trở về, dù Ucsula có mặt, cậu vẫn cứ
nhìn thẳng vào mắt cô và nói: "Lúc nào cháu cũng nghĩ tới cô thân yêu".
Amaranta chạy trốn cậu. Cô dò đoán để tránh phải gặp cậu ở những nơi,
những lúc bất thình lình. Cô cứ bám lấy Rêmêđiôt - Người đẹp, không rời
nửa bước. Cô xấu hổ đỏ bừng hai má trong cái ngày thằng cháu hỏi mình
còn mang dải băng đen trên tay đến bao giờ, bởi vì cô hiểu câu hỏi đó như
là một lời ám chỉ sự trinh tiết của mình. Khi cậu trở về nhà, cô liền cài chặt
cửa buồng mình ngủ. Nhưng trong nhiều đêm nghe rõ tiếng ngáy đều đều
hiền hậu của cậu ở phòng bên, cô yên lòng đến mức không đề phòng nữa.
Sau gần hai tháng Aurêlianô Hôsê trở về, có một buổi đêm về sáng, cô cảm
thấy cậu vào phòng mình ngủ. Thế là, đáng lẽ phải chạy trốn, phải gào
toáng lên như cô đã dự định trước, thì cô lại buông thả mình trong cảm giác
nhẹ nhàng được nghỉ ngơi, được thỏa mãn. Cô cảm thấy cậu đang trườn
trong mùng, như đã trườn từ lúc còn nhỏ, như xưa nay nó vẫn trườn thế, rồi
cô không tài nào ghìm được mồ hôi lạnh túa ra và hàm răng run lập cập khi
nhận thấy cậu đã hoàn toàn khỏa thân. "Cút đi!", cô thì thầm đuổi mà cảm
thấy như mình đang chết ngạt vì tính tò mò. "Cút đi không tao sẽ kêu lên
bây giờ". Nhưng Aurêlianô Hôsê lúc ấy biết rõ điều mình cần phải làm, bởi
vì cậu đâu còn là thằng nhóc sợ bóng đêm mà trái lại đã là một thằng lính
chiến. Kể từ đêm ấy, bọn họ lại tiếp tục các cuộc vật lộn thầm lặng với
nhau cho đến lúc trời hừng sáng. "Ta là cô mày", Amaranta thì thào nói vẻ
mệt mỏi. "Ta gần như là mẹ mày, không chỉ vì tuổi tác mà còn vì ta đã nuôi
dạy mày đủ điều chỉ còn thiếu cho mày bú thôi". Vào lúc trời hừng đông,
Aurêlianô lỉnh đi và đến buổi đêm về sáng ngày hôm sau lại trở lại phòng
ngủ cô mình, ngày một thích chí hơn bởi thấy rằng cửa phòng cô mình vẫn
không cài then. Không lúc nào cậu không yêu da diết cô mình. Cậu thường
gặp hình ảnh cô mình trong những phòng tối nơi các làng bị chiếm đóng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.