TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 236

một bà goá cô đơn chuyên ăn đất và vôi tường để sống đã ở ngôi nhà này
và rằng trong những năm cuối đời, người ta chỉ hai lần nhìn thấy bà ra
đường đội một chiếc mũ gài nhiều bông hoa giả nhỏ li ti và đi đôi giày cũ
màu bạc khi bà đi ngang qua quảng trường để đến bưu điện gửi thư cho đức
Giám mục. Người ta bảo anh rằng người bạn gái duy nhất của bà là một
người ở gái rất ác vẫn thường giết chó, giết mèo và bất kỳ con vật nào dám
bén mảng vào nhà, rồi vất xác chúng ra giữa đường cái khiến cả làng ngột
ngạt trong mtù hôi xác con vật thối rữa. Kể từ độ mặt trời sấy khô bộ da
con vật cuối cùng bị ném ra giữa đường cái đến nay đã trải qua một thời
gian rất dài, đến mức cả làng thống nhất cho rằng bà chủ và người ở gái đã
chết từ trước khi chiến tranh kết thúc rất lâu, và nói rằng ngôi nhà vẫn còn
đứng vững được là vì trong nhiều năm gần đây chưa hề có một cơn lốc
cũng như chưa có mùa đông ác nghiệt nào, các bản lề cửa đã rời rã hết vì
gỉ; những cánh cửa hầu như vẫn đứng yên được là nhờ mạng nhện giăng
chằng chịt, các cửa sổ vẫn bám vào nhau nhờ có hơi ẩm; nền nhà nứt nẻ hết
bởi cỏ và hoa dại mọc um tùm, và những kẽ nẻ này là nơi để thằn lằn và đủ
loại con vật ghê tởm làm tổ, tất cả những thứ đó dường như cùng phụ hoạ
nói lên rằng tại ngôi nhà này ít nhất là từ nửa thế kỷ nay không có ai sinh
sống. Aurêlianô Tristê, vốn thích mạo hiểm, không cần thêm nhiều bằng
chứng. Anh lấy vai khẽ ẩy cửa chính, thế là cái khung cửa gỗ đã mọt bỗng
đổ xuống không hề gây tiếng động trong một trận mưa bụi và cứt mọt.
Aurêlianô Tristê đứng yên ở bậc cửa đợi cho đến khi luồng bụi mù mịt bay
đi hết, và lập tức anh nhìn thấy ngay ở giữa phòng khách có một người đàn
bà gầy guộc, vẫn ăn mặc theo mốt thế kỷ trước, trên cái đầu trọc vẫn còn
vương một vài mớ tóc hung, đôi mắt to vừa tắt đi những tia sáng hy vọng
vẫn còn đẹp, và da mặt nhăn nhúm lại bởi nỗi cô đơn chua xót. Ðang hoảng
hốt trước hình ảnh của con người đã thuộc về một thế giới khác, Aurêlianô
Tristê hầu như vẫn chưa hay rằng người đàn bà ấy đang chĩa nòng khẩu
súng lục cũ về phía mình ngắm bắn.
- Bà thứ lỗi cho, - anh khẽ nói.
Bà ta đứng yên ngay giữa phòng khách mù mịt bụi, chăm chú quan sát
người đàn ông to lớn có tấm lưng vuông vức, trên trán xăm bức hình cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.