TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 277

phải vì lạnh và vì ẩm mà vì sương mù dày đặc của tháng mười. Khi trở về
xưởng kim hoàn ngài ngửi thấy mùi nồng khét của các bếp nấu do Santa
Sôphia đê la Piêđat đang nhóm, và ngài đứng ở nhà bếp đợi cho đến khi cà
phê sôi để mang một tách cà phê không pha đường về phòng mình. Như tất
cả mọi buổi sáng, Santa Sôphia đê la Piêđat hỏi ngài hôm nay là ngày thứ
mấy, ngài trả lời rằng hôm nay là thứ tư ngày mười một tháng mười. Vì
nhìn người đàn bà bạo dạn rạng rỡ trong ánh lửa, mà ngay cả trong lúc ấy
cũng như bất cứ thời điểm nào khác trong đời mình ngài thấy bà hiển hiện
một cách trọn vẹn, và do đó ngay lập tức ngài nhớ lại một ngày mười một
tháng mười, đang lúc chiến tranh ác liệt, một niềm tin chắc khá thô bạo nói
rằng người con gái ngủ với ngài đã chết khiến ngài thức dậy. Thực thế, cô
gái đã chết và ngài không bao giờ quên cái ngày ấy bởi vì chính cô ta trước
đó một giờ đã hỏi ngài hôm nay là thứ mấy. Mặc dù đã có sự gợi nhớ ấy,
ngay lần này ngài cũng chưa ý thức đầy đủ về các điềm báo đã từ bỏ ngài
đến mức độ nào, rồi trong lúc cà phê sôi, hoàn toàn vì tò mò chứ không vẩn
một chút hoài nhớ nhỏ nhặt nào, ngài vẫn tiếp tục nghĩ về người đàn bà, mà
tên của cô ta ngài không bao giờ biết, mà gương mặt cô ta ngài chưa từng
nhìn rõ, bởi vì người đàn bà ấy đã va vấp trong bóng tối để lần mò cho tới
chiếc võng ngài nằm. Tuy nhiên, trong nỗi trông trải của biết bao cô gái đã
đến với cuộc đời ngài bằng chính hình thức ấy, ngài đã không nhớ rằng cô
ta chính là người trong phút giây gặp gỡ lần đầu đầy cảm kích ấy đã suýt
chết chìm trong nước mắt, và chưa đầy một giờ trước khi chết còn hứa sẽ
yêu ngài mãi mãi, yêu ngài cho đến khi chết. Ngài không nghĩ đến cô ta
nữa, cũng sẽ không nghĩ đến bất kỳ ai ở nơi nào, sau khi ngài đã bước vào
xưởng kim hoàn, châm đèn sáng để đếm những con cá vàng trong hộp sắt
tây. Mười con cả thảy, kể từ độ quyết định sẽ không bán chúng nữa, ngài
chỉ làm hai con mỗi ngày, và khi nào đủ số hai mươi nhăm con ngài lại đem
nung chảy ra để làm lại từ đầu. Ngài cặm cụi làm việc suốt buổi sáng, hoàn
toàn tập trung tư tưởng vào công việc không hề nghĩ ngợi gì hết, không hề
hay biết rằng vào lúc mười giờ trời bắt đầu đổ mưa, rồi có ai đó đi qua
trước cửa xưởng kim hoàn gào mọi người đóng các cửa lại kẻo nước ngập
nhà, và ngài hoàn toàn không còn biết đến chính mình nữa, cho tới khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.