TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 279

tạnh mưa nhưng mặt trời vẫn chưa hiện ra. Ðại tá Aurêlianô Buênđya nấc
một cú ợ hơi đến to và cú ợ hơi này đã trả lại nơi đầu lưỡi ngài cái vị chua
của bát xúp vừa ăn. Và nó như một mệnh lệnh của cơ thể buộc ngài phải
khoác chiếc áo khoác lên vai và đi ra cầu tiêu ngay. Ngài ngồi trong cầu
tiêu quá thời gian cần thiết, ngồi chồm hỗm trên đám phân lầy nhầy trào ra
khỏi miệng chiếc thùng gỗ hứng ở dưới, cho đến khi thói quen nhắc ngài
nhớ là đã đến giờ làm việc buổi chiều. Trong lúc ngồi đợi, ngài lại nhớ rằng
hôm nay là ngày thứ tư và rằng Hôsê Accađiô Sêgunđô chưa có mặt ở
xưởng kim hoàn vì hôm nay là ngày trả lương tại các đồn điền của Công ty
chuối. Cái kỷ niệm này như tất cả các kỷ niệm khác trong những năm cuối
đời, ngài mang theo nó không phải để nhớ lại những năm tháng chiến tranh.
Ngài nhớ rằng đại tá Hêrinênđô Mackêt có một lần đã hứa với mình rằng sẽ
tìm cho mình một con ngựa có ngôi sao trắng ở ngay trán và rằng đã lâu rồi
vẫn không thấy đại tá nhắc lại chuyện này. Sau đó ngài lại nghĩ đến những
câu chuyện tản mạn khác, nhưng ngài nhớ lại chúng không theo một trình
tự nào. Vì để khỏi nghĩ đến những chuyện khác, ngài đã học để suy nghĩ về
chúng trong nỗi giá lạnh của đời mình, để những kỷ niệm không thể tránh
được ấy có trở lại vẫn không khiến ngài phải mủi lòng. Khi trở về xưởng
kim hoàn, do thấy bầu trời đã khô ráo, ngài quyết định lúc này mà đi tắm
thì tuyệt, nhưng Amaranta đã cản trở ngài. Vậy là ngài bắt tay vào làm con
cá vàng thứ hai trong ngày. Trong lúc ngài đang móc đuôi vào con cá thì
mặt trời ló ra rất mạnh đến mức ánh sáng gầm lên thành tiếng như tiếng
một chiếc tàu đánh cá. Bầu trời được trận mưa kéo dài ba ngày làm cho
thanh sạch nay lại đông đặc kiến cánh bay. Lập tức ngài lại thấy mình buồn
đái, rồi ngài cố nhịn cho đến khi làm xong con cá vàng. Ngài bước ra sân
vào lúc bốn giờ mười lăm, nghe thấy từ xa vọng đến tiếng kèn đồng, tiếng
trống inh ỏi và tiếng reo vui đùa của trẻ nhỏ, và lần đầu tiên kể từ ngày còn
là một chàng thanh niên tới nay, ngài đã giẫm lên cạm bẫy của nỗi hoài nhớ
một cách có ý thức, rồi ngài sống lại buổi chiều kỳ diệu của những người
digan mà cha ngài đã dẫn ngài đi xem nước đá. Santa Sôphia đê la Piêđat
bỏ dở những công việc đang làm trong nhà bếp, chạy ra cửa chính:
- Xiếc! - bà gào lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.