TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 32

Đrăc rất ham mê môn thể thao dùng đại bác săn cá sấu sau đó lột da, nhồi
rơm rồi đem chúng tiến dâng nữ hoàng Isaben. Trong thời trai trẻ của mình,
ông cùng với những người bạn đã mang vợ, con cái, gia súc cùng nồi niêu
bát ba vượt qua dãy núi này để tìm đương ra biển, nhưng sau hai mươi sáu
tháng ròng rã, bọn họ đã phải bỏ cuộc và đành phải lập ra làng Macônđô để
khỏi phải trở về chốn cũ. Đó là con đường ông không thích vì nó chỉ có thể
dẫn ông trở lại thời quá vãng. Ở phía nam là những hồ nước phủ kín thứ
rong bèo lâu đời và cả một thế giới đầm lầy rộng mênh mông mà theo như
lời chứng của những người digan thì nó không có bờ bến. Đầm lầy mênh
mông ấy biến mất về phía tây với một mặt nước trắng xóa trải đến nơi sắc
nước lẫn vào màu trời, là nơi có bộ cá kình gồm những con vật có nước da
mềm mại, có đầu và cổ của người phụ nữ. Với ma lực của bộ vú khổng lồ,
chúng vẫn thường làm cho những người đi biển mất mạng. Những người dì
gan phải mất sáu tháng trời đi thuyền trên con đường thuỷ ấy để cuối cùng
gặp được một doi đất liền là nơi những con lừa của người đưa thư qua lại.
Theo tính toán của Hôsê Accađiô Buênđya thì khả năng duy nhất để giao
lưu với nền văn minh bên ngoài là con đường hướng bắc. Vậy là ông phân
phát dỗ nghề thợ mộc và khí giới săn thú cho chính những người từng đi
với ông trong chuyến đi tìm và thành lập làng Macônđô; rồi tự tay nhét la
bàn, bản đồ vào ba lô và bắt đầu cú thám hiểm quá táo bạo này.
Trong những ngày đầu họ không gặp một trở ngại đáng kể nào. Họ men
theo bờ đá lổn nhổn, đi ngược dòng sông cho tới nơi mấy năm trước từng
đào được bộ giáp trụ thế kỷ XV, rồi từ đó họ theo con đường mòn len lỏi
qua những cây cam dại đi sâu vào rừng rậm. Cuối tuần thứ nhất, họ giết và
quay thịt một con nai, nhưng họ bảo nhau chỉ ăn một nửa, phần còn lại ướp
muối dành cho những ngày sắp tới. Với tính toán thận trọng ấy, để duy trì
cuộc thám hiểm, bọn họ ăn thịt vẹt đuôi dài, một thứ thịt xanh lè có vị hạc
của xạ hương. Sau đó, khoảng hơn mười ngày liền, họ không được nhìn
thấy mặt trời. Đất dưới chân họ lại ẩm thấp và nhão nhoét giống như tro tàn
của núi lửa, và cây cối ngày một rậm rạp, hiểm hóc hơn, tiếng chim kêu
vượn hú ngày một xa dần và quang cảnh lại trở nên mãi mãi buồn tẻ.
Những người trong đoàn thám hiểm cảm thấy buồn phiền vì những ký xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.