TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 323

ràng rằng cuộc chiến tranh của ông đã kết thúc. Những năm trước đây, đại
tá Aurêlianô Buênđya đã nói với ông về niềm vui chiến tranh và ngài định
chứng minh nó bằng những ví dụ nhiều vô kể được rút từ chính kinh
nghiệm sống của ngài. Ông đã tin ngài. Nhưng cái đêm bọn lính nhìn ông
mà không thấy ông, trong lúc nghĩ đến tình hình căng thẳng những tháng
gắn đây, đến nỗi cực khổ trong nhà tù, đến nỗi kinh hoàng ở ngoài sân ga,
đến con tàu chở người chết, Hôsê Accađiô Sêgunđô đã đi đến kết luận rằng
đại tá Aurêlianô Buênđya chỉ là một thằng hề hoặc một thằng hèn không
hơn không kém. Ngài đã không hiểu rằng ngài đã phải dùng quá nhiều lời
lẽ để diễn tả cái ngài cảm nhận được trong chiến tranh mà không biết rằng
chỉ cần một từ thôi đã đủ để diễn đạt nó rồi. Từ đó là nỗi sợ hãi. Trái lại,
trong căn phòng của Menkyađêt, được bảo vệ bởi ánh sáng siêu tự nhiên,
bởi tiếng mưa rơi rằm rì và bởi cảm giác mình là người không thể bị nhìn
thấy, Hôsê Accađiô Sêgunđô đã được sống trong sự nghỉ ngơi mà ông
không có nổi trong quãng đời trước đây với một nỗi sợ hãi lởn vởn đây đó
trong ông, đó là nỗi sợ bị người ta chôn sống mình. Ông đem điều đó nói
lại với Santa Sôphia đê la Piêđat, người vẫn mang cơm đều đặn một ngày
hai lần vào cho ông, và bà hứa với ông rằng bà sẽ cố sống cho tới khi sức
tàn lực kiệt để đảm bảo chắc chắn rằng ông sẽ được chôn khi đã chết thật
rồi. Nhờ thoát khỏi mọi sợ hãi, Hôsê Accađiô Sêgunđô lại chúi đầu đọc
những tờ giấy da thuộc của cụ Menkyađêt, và càng hào hứng đọc bao nhiêu
thì ông hiểu chúng càng ít hơn. Do đã quen với tiếng mưa rả rích mà khi
kéo dài được hai tháng nó đã trở thành một hình thức yên tĩnh mới, cái duy
nhất khuấy động nỗi cô đơn của ông lại là việc ra vào của Santa Sôphia đê
la Piêđat. Bởi vậy ông đã xin bà hãy để cơm cho mình ở ngoài bậu cửa sổ
và hãy khoá trái cửa buồng lại. Những người khác trong gia đình đã quên
ông, kể cả Phecnanđa vốn không tán thành để ông sống ở trong ấy khi bà ta
biết rằng bọn lính đã nhìn ông mà không thấy ông. Khi Hôsê Accađiô
Sêgunđô tự giam mình ở trong phòng được sáu tháng rồi, và bây giờ là lúc
bọn lính đã rút khỏi Macônđô, Aurêlianô Sêgunđô tháo then cửa buồng để
tìm người nói chuyện trong lúc đợi trời tạnh mưa. Kể từ khi mở cửa, ông
cảm thấy ngột ngạt bởi mùi hôi bốc lên từ những chiếc bô đầy ựa phân và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.