TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 345

xoàng xĩnh này so với những ngày hội hè trước đây khiến cho Aurêlianô
Sêgunđô nhận ra rằng tinh thần của mình đã suy sụp khá nhiều và cái tài
nhảy nhót hát hò xuất chúng của mình cũng đã giảm sút biết bao. Ông là
người đã thay đổi hoàn toàn. Cái hồi mà Aurêlianô Sêgunđô bị "Voi cái"
đánh bại, ông nặng đến một trăm hai chục ki lô, bây giờ chỉ còn bảy mươi
tám kí thôi; khuôn mặt ông trước đây đầy đặn như mu rùa bây giờ trông
hốc hác như mặt kì nhông, và ông luôn luôn có vẻ chán chường mệt mỏi.
Nhưng Pêtra Côtêt lại thấy chưa bao giờ Aurêlianô Sêgunđô khá được như
lúc này, có thể là bà lẫn lộn giữa tình yêu và lòng thương đối với ông, và
cảnh khốn khó đã làm nảy sinh tình cảm gắn bó giữa hai người. Lúc này
chiếc giường mất rèm che không còn là nơi diễn ra các cuộc truy hoan nữa,
mà là nơi họ bàn bạc, tâm sự. Chẳng còn những tấm gương phản chiếu vì
chúng đã bị bán đi để lấy tiền mua các con vật treo giải xổ số, và cũng hết
những thứ lụa là khơi gợi sắc dục vì đã bị con la ăn hết, họ thức rất khuya
với sự trong sáng của hai ông bà già mất ngủ để tính toán tiền nong, khoảng
thời gian ấy trước đây thường bị họ phung phí vào việc tiêu hao sức lực.
Ðôi khi, tiếng gà gáy canh một làm họ giật mình giữa lúc đang bỏ vào bớt
ra những chồng tiền nho nhỏ, họ lấy ở chỗ này ra một ít rồi đập vào chỗ kia
một ít sao cho khoản này đủ làm vui lòng Phecnanđa, khoản kia để mua
giày cho Amranta Ucsula, khoản khác dành cho Santa Sôphia đê la Piêđat
vì từ ngày bị phá sản đến nay bà chưa hề có một bộ quần áo mới, khoản
nữa để đóng quan tài cho Ucsula khi cụ chết, khoản này để mua cà phê với
giá mỗi libra(2) cứ ba tháng lại tăng một xu, khoản kia để mua thứ đường
mỗi ngày một kém ngọt, khoản khác để mua củi vẫn còn đẫm nước lụt,
khoản nọ để mua giấy mực làm vé xổ số, khoản nữa thừa đủ để bù lỗ về cái
chết của con bò hồi tháng tư bởi vì nó mắc dịch khi tất cả các vé xổ số đã
được bán hết, mà thật may mắn làm sao là họ vẫn còn gỡ lại được bộ da.
Những buổi "tụng niệm" ấy thật trong sạch, ở đó luôn luôn dành cho
Phecnanđa phần ưu tiên số một, và họ làm như vậy không phải vì sự ăn năn
hối hận hay vì lòng bác ái, mà vì tài sản của Phecnanđa đối với họ còn quan
trọng hơn tài sản của chính họ nữa kia. Ðiều có thật xảy ra với hai người
mặc dù chẳng ai trong số họ hay biết là cả hai đều nghĩ về Phecnanđa như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.