TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 365

gạch ngói đổ vỡ và bầu không khí hôi hám mà chỉ có đại tá Aurêlianô
Buênđya và viên sĩ quan trẻ xưa kia tiên đoán được thì cụ hiểu rằng mình
đã thất bại. Lúc ấy Santa Sôphia đê la Piêđat mặc bộ lễ phục ngày chủ nhật
đã sờn, đi đôi giày cũ của Ucsula và một đôi tất sợi bộng mà Amaranta
Ucsula đã tặng mình, rồi gói hai hoặc ba bộ quần áo còn lại thành một bọc.
- Ta chịu rồi, - cụ bảo Aurêlianô, - cái nhà này thật là quá rộng, và cái thân
còm này không thể nào kham nổi việc thu dọn cho nó tươm tất được.
Aurêlianô hỏi Santa Sôphia đê la Piêđat định đi đâu thì cụ trả lời bằng một
cử chỉ mập mờ như thể chẳng hề có một chút ý thức nào về số phận của
mình. Tuy vậy, cụ cũng cố xác định rằng sẽ sống những ngày cuối của đời
mình với một bà em họ ở Riôacha. Ðiều ấy cũng không lấy gì làm chắc. Vì
từ khi các vị thân sinh của Santa Sôphia đê la Piêđat qua đời, cụ không có
quan hệ với ai trong làng, không hề có thư từ hoặc lởi nhắn hẹn, và cũng
chẳng ai nghe thấy cụ nói về một người họ hàng nào cả. Aurêlianô đưa cho
Santa Sôphia đê la Piêđat mười bốn con cá vàng, bởi vì cụ đã quyết ra đi
khi trong túi chỉ còn một pêxô và hai mươi lăm xu. Qua cửa sổ, Aurêlianô
nhìn thấy Santa Sôphia đê la Piêđat, với tấm thân còng vì tuổi tác, lê bước
qua vườn mang theo một gói nhỏ quắn áo, và nhìn thấy cụ thò tay vào lỗ
cửa để cài then lại sau khi đã ra khỏi nhà. Từ ấy không ai hay biết gì về cụ
nữa.
Sau khi biết rằng Santa Sôphia đê la Piêđat đã bỏ chạy, Phecnanđa nói lảm
nhảm suốt một ngày ròng trong khi xem lại từng chiếc rương một, từng
chiếc tủ một để yên tâm rằng cụ đã không lấy một thứ gì mang đi. Lần đẩu
tiên trong đời Phecnanđa nhóm bếp và bà bị bỏng tay, rồi bà phải nhờ
Aurêlianô bày cho cách thức pha cà phê. Từ đó về sau, chính Aurêlianô là
người làm việc bếp núc. Khi Phecnanđa thức dậy thì thức ăn đã được
Aurêlianô chuẩn bị sẵn và ủ trong tro nóng, bà chỉ cần ra khỏi phòng ngủ
mang về ăn trên một chiếc bàn phủ khăn bằng vải gai, bên trên có đặt
những cây đèn nến; khi ăn, bà ngồi trên chiếc ghế trong cùng của mười lăm
chiếc ghế trống. Trong khung cảnh đó Aurêlianô và Phecnanđa không chia
sẻ với nhau nỗi cô đơn, mà ai lo việc người nấy. Họ quét dọn phòng mình;
trong khi mạng nhện giăng trên các khóm hồng, phủ trên xà nhà và dệt trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.