TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 372

Hôsê Accađiô sửa chữa lại phòng ngủ của Mêmê, anh sai quét dọn, sửa lại
các tấm rèm cửa bằng nhung và tấm trướng gấm trước chiếc giường phó
vương, và sử dụng lại phòng tắm đã bị bỏ mà cái bồn chứa nước bằng xi
măng ở đó bị váng nước đặc và bẩn làm cho đen lại. Trong hai căn phòng
ấy, sự cao ngạo của các loại vật dụng, của những thứ hàng ngoại lai, của
các thứ nước hoa rởm và của các loại đá trang sức rẻ tiền đã giảm hẳn đi.
Thứ duy nhất ở trong phần còn lại của ngôi nhà cản trở Hôsê Accađiô là
những bức tượng thánh trên bàn thờ, do đó một buổi chiều anh ta đem
chúng đất thành tro trên một đống lửa nhóm ở sân. Hôsê Accađiô ngủ đến
quá mười một giờ. Anh chàng vào nhà tắm với một chiếc áo rộng mặc
trong nhà được trang điểm bằng cách rút chỉ và thêu hình con rồng màu đỏ,
đi đôi dép có đường viền màu vàng; và ở đó, vừa cầu kinh chậm rãi và kéo
dài, anh ta vừa nhớ đến Rêmêđiôt - Người đẹp. Trước khi tắm, Hôsê
Accađiô dùng các chất muối đựng trong ba chiếc lọ bằng đá vân vẩy thơm
bồn đựng nước. Anh chàng không lấy gáo làm bằng vỏ quả bí để dội nước
lên người mà lại ngâm mình trong nước thơm ngát, nằm ngửa ở đó đến hai
giờ đồng hồ mơ màng với sự mát mẻ và với nỗi hoài nhớ Amaranta. Vài
ngày sau khi trở về, Hôsê Accađiô đã bỏ bộ quần áo bằng lụa đen, không
những vì nóng mà còn vì ở đây bộ đồ ấy chỉ mình anh ta có thôi thay vào
đó anh ta mặc quần chẽn, rất giống quần của Piêtrô Crêspi mặc trong những
buổi dạy khiêu vũ và chiếc áo bằng lụa tơ tằm có thêu những chữ viết tắt
tên mình trên ngực. Mỗi tuần hai lần anh chàng giặt tất cả những quần áo
thay ra, và trong khi chờ quần áo ấy kịp khi anh ta mặc bộ đồ rộng dùng
trong nhà, vì chẳng còn bộ nào khác. Không bao giờ Hôsê Accađiô ăn ở
nhà. Anh chàng đi khỏi nhà từ lúc cái nóng ban trưa bắt đầu dịu đi và
khuya mới trở về. Khi ấy anh chàng tiếp tục đi đi lại lại buồn bã, thở hít
như một con mèo, và nghĩ tới Amaranta. Bà ta và cái nhìn hết hoảng của
cái vị thánh trong ánh sáng của ngọn đèn đêm là hai kỷ niệm còn lại trong
anh chàng về ngồi nhà này. Rất nhiều lần, vào cái tháng tám kỳ lạ ở Rôm,
giữa giấc mơ Hôsê Accađiô mỏ mắt trừng trừng và nhìn thấy Amaranta từ
trong bể nước xây bằng đá vân chui lên, với chiếc váy mỏng và chiếc băng
đen băng trên tay, bà đã được lý tưởng hoá bởi nỗi buồn khổ của kẻ sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.