TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 385

trên những cánh đồng hoang, và họ càng thấy gắn bó với nhau hơn khi thấy
mình là những con người quá nhỏ bé trên trái đất. Amaranta Ucsula nói về
Macônđô như thể đó là một xóm làng rực rỡ và thanh bình nhất trên thế
giới, nói về ngôi nhà lớn luôn ngào ngạt mũi hoa kinh giới, cô muốn sống ở
đó đến già với người chồng chung thuỷ và hai đứa con trai bướng bỉnh mà
sẽ có tên là Rôđrigô và Gônxalô chứ không bao giờ chúng là Aurêlianô
hoặc Hôsê Accađiô và một đứa con gái sẽ có tên là Virhinia chứ nhất định
không là Rêmêđiôt. Amaranta Ucsula nhắc nhở thường xuyên đến làng quê
đã được lý tưởng hoá bằng nỗi nhớ nhung, khiến cho Gastôn hiểu rằng cô
sẽ không lấy chồng nếu như không được đưa về sống ở Macônđô. Gastôn
chấp thuận cũng như sau này chấp thuận theo ý thích của vợ, bởi vì tin rằng
đó chỉ là một khát vọng nhất thời mà rồi nó sẽ bị thời gian xoá đi. Nhưng
khi đã qua hai năm sống ở Macônđô mà thấy Amaranta Ucsula vẫn hoan hỷ
như ngày mới về thì Gastôn bắt đầu thấy dấu hiệu báo động. Cho đến lúc
ấy, ông đã mổ xẻ biết bao nhiêu sâu bọ ở vùng này, đã nói tiếng Tây Ban
Nha như người địa phương và đã điền kín các ô đố chữ trên những tờ tạp
chí mà họ nhận được qua đường bưu điện. Gastôn không thể lấy cớ về khí
hậu để sớm trở về, vì thiên nhiên đã phú cho ông một buồng gan có thể
thích nghi dễ dàng với những miền đất xa lạ, có thể chịu đựng được cái
nóng ngột ngạt ban trưa và thứ nước có bọ gậy ở bên trong. Anh rất thích
món ăn đặc sản của địa phương, có lần đã ăn hết tám mươi hai quả trứng
thằn lằn. Ngược lại, Amaranta Ucsula mang theo cá và các loại hải sản ướp
trong các thùng nước đá, thịt hộp và mứt hoa quả, vì cô chỉ ăn được những
thứ đó thôi; cô vẫn mặc theo kiểu châu Âu và nhận hình vẽ các loại mốt ăn
vận qua đường bưu điện dù chẳng đi đâu và chẳng thăm ai, và mặc dù anh
chồng đã chẳng còn hào hứng lắm với việc khen ngợi những bộ đồ ngắn,
những chiếc mũ len đội lệch và những dây trang sức quấn đến bảy vòng
mới hết của cô. Có lẽ điều bí ẩn của Amaranta Ucsula là ở việc cô luôn
luôn tìm cách để bận rộn, cô làm những việc trong nhà do mình nghĩ ra,
làm ẩu một số việc để rồi ngày hôm sau lại sửa chữa, với một sự vội vàng
nguy hiểm từng khiến Phecnanđa nghĩ đến cái tật xấu di truyền ở trong cái
nhà này là làm để rồi phá. Amaranta Ucsula vẫn giữ tính vui nhộn, cho nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.