TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 388

Aurêlianô vừa đi vừa xem xét phía bên trong của những ngôi nhà đổ nát,
những tấm lưới sắt ở các cửa sổ đã bị gỉ, và các bầy chim hấp hối cùng
những con người đã bị kỷ mềm làm cho nhu nhược đi. Với trí tưởng tượng,
anh định khôi phục lại vẻ rực rỡ đã bị huỷ hoại của thành phố thời Công ty
chuối mà lúc này chiếc bể bơi ở đó đã khô cạn, chất đầy giày đàn ông và
dép đàn bà, trong những ngôi nhà hoang tàn Aurêlianô thấy bộ xương của
một con chó Ðức còn bị cột vào một chiếc vòng bằng sợi xích sắt, và một
máy điện thoại chuông cứ réo liên hồi, khi Aurêlianô nhấc ống nghe lên,
anh hiểu được điều mà một người đàn bà đau khổ và cổ xưa hỏi bằng tiếng
Anh trong máy, anh trả lời rằng đúng như vậy, cuộc đình công đã kết thúc,
ba ngàn xác người chết đã bị đổ xuống biển, Công ty chuối đã bỏ đi và đã
từ nhiều năm nay Macônđô trở lại thanh bình. Những cuộc đi dạo đó đã
đưa Aurêlianô đến xóm lầu xanh điêu tàn, ở đó xưa kia người ta đốt hàng
nắm tiền để mua vui cho các cuộc sống nhảy nhót, bây giờ đó là khu vực
của những đường phố tang thương nhất, với một vài ngọn đèn đỏ còn đang
thắp, những phòng nhảy vắng tanh được trang trí bằng những chiếc miện
bỏ đi, ở đó những người vợ goá chẳng của ai cả, xanh rớt và béo ị, những
bà lão người Pháp và những chủ chứa người Babilon vẫn tiếp tục đợi chờ
bên cạnh những chiếc máy hát quay tay. Aurêlianô không thấy ai nhớ gì
đến gia đình anh, ngay cả đến đại tá Aurêlianô Buênđya cũng không được
nhớ tới nữa, trừ một người đàn ông già nhất trong số những người da đen ở
vùng Antidat, một ông già có mái tóc trắng như bông trông giống hình
người trong tấm phim âm bản, đang tiếp tục hát ở dưới mái hiên những
khúc ca thê thảm về buổi chiều tàn. Aurêlianô nói chuyện với ông già bằng
thứ thổ ngữ của vùng Curaxao anh đã học được trong có vài tuần, và thỉnh
thoảng cùng ăn với ông món canh đầu gà do cô gái gọi ông ta bằng cố nấu
cho. Ðó là một cô gái da đen to lớn, xương cốt cứng cỏi, háng như háng
ngựa, cặp vú như hai quả dưa tươi, mái đầu tròn và đẹp có chụp một chiếc
lưới giữ tóc bằng dây đồng trông giống như chiếc mũ bịt đầu của một chiến
binh thời Trung cổ. Cô ta tên là Nigrômanta. Dạo ấy Aurêlianô bán những
bộ đồ ăn, giá cắm nến và những thứ đồ cũ khác của nhà để lấy tiền ăn. Khi
không có một xu dính túi, và thường là như vậy, Aurêlianô đến các quán ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.