TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 389

trong chợ, ở đó người ta cho anh những đầu gà lẽ ra vứt vào đống rác,
Aurêlianô mang về cho Nigrômanta nấu canh, cô ta còn bỏ rau thơm vào
cho thêm ngon lành. Khi ông cụ chết rồi, Aurêlianô không năng lui tới nhà
Nigrômanta như trước nữa, nhưng vẫn gặp cô ta dưới bóng tối những cây
hạnh đào ở ngoài quảng trường khi cô ta đang gạ gẫm những khách chơi
đêm hiếm hoi bằng tiếng huýt gió như tiếng thú rừng. Nhiều lần Aurêlianô
cặp kè bên cạnh Nigrômanta và nói với cô, bằng thứ tiếng của xứ Curaxao
về món canh đầu gà và những thứ ngon lành thú vị khác của cảnh nghèo
hèn, và chắc là Aurêlianô cứ tiếp tục như vậy nếu như Nigrômanta không
bảo cho anh biết rằng việc anh đi với cô sẽ làm cho cô mất khách. Mặc dù
có những lần Aurêlianô cảm thấy thèm khát và chính Nigrômanta cũng
đồng cảm và muốn chia sẻ với anh, nhưng hai người vẫn chưa ăn nằm với
nhau. Bởi vậy cho đến khi Amaranta Ucsula trở về Macônđô và ôm hôn
anh một cách thân tình khiến anh lặng người đi, thì Aurêlianô vẫn còn là
một chàng trai chưa biết mùi đời. Mỗi lần Aurêlianô nhìn thấy Amaranta
Ucsula, và tệ nhất là những lúc cô dạy anh những điệu nhảy mới mẻ,
Aurêlianô lại có cảm giác đê mê trong xương cốt, đó chính là cái cảm giác
đã từng làm cho cụ tổ năm đời của anh mụ người đi khi Pila Tecnêra kiếm
cớ xem bói bài cho cụ ở kho ngô. Cố nén nỗi đau khổ trong lòng, Aurêlianô
vùi đầu vào những dòng chữ trên tấm da thuộc và tránh sự khêu gợi ngây
thơ của người đàn bà đã từng làm anh mất ngủ nhiều đêm vì bị sự thèm
khát không được thoả mãn giày vò; nhưng càng tránh Amaranta Ucsula thì
anh lại càng khao khát chờ nghe tiếng cười khanh khách, tiếng rên như
tiếng mèo gừ của cô cất lên trong khi đang sung sướng thoả mãn tình dục
vào bất kỳ lúc nào và ở những chỗ bất ngờ nhất trong nhà. Một đêm, trên
chiếc bàn lớn ở xưởng kim hoàn, chỉ cách giường của Aurêlianô mười mét,
vợ chồng Amaranta Ucsula đã diễn các trò ái ân một cách cuồng nhiệt,
không còn biết trời đất là gì nữa. Ðêm ấy, chẳng những Aurêlianô không
thể chợp mắt, mà ngay hôm sau anh vẫn còn hầm hập như sốt và bực tức
đến phát khóc lên. Với Aurêlianô, sẽ chẳng bao giờ mất đi cái đêm đầu tiên
anh chờ đợi Nigrômanta trong bóng tối những cây hạnh đào, cố vượt lên
nỗi lo lắng, do dự, tay nắm chặt một đồng rưỡi pêxô mà anh đã xin của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.