TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 72

bông hồng nỉ giắt trên mang tai, bác Catarinô bán những cốc nước
Goarapô(3) - gần từng người một đặt tay mình lên người họ vào đúng cái
chỗ không nên. Đêm về khuya, nóng bức không thể chịu được. Aurêlianô
ngồi nghe tin tức cho đến hết chương trình mà vẫn không thấy điều gì bổ
ích đối với gia đình mình. Đang lúc cậu sửa soạn để về nhà thì mụ Tú bà
chỉ tay ra hiệu, bảo cậu:
- Cậu cũng vào đi, - mụ nói, - chỉ tốn kém có hai hào thôi!
Aurêlianô bỏ đồng hai hào vào cái đĩa mụ kẹp nơi bẹn rồi bước vào phòng
mà không biết để làm gì. Cô bé da lai đang trần truồng nằm trên giường với
đôi vú hệt như vú chó. Đêm ấy trước lúc Aurêlianô vào đã có sáu mươi ba
người đàn ông qua phòng này rồi. Không khí trong phòng, vì đã có quá
nhiều người qua lại và bị ngào trong mồ hôi và hơi thở, bắt đầu đông đặc
lại nhuyễn thành bùn. Cô bé lột chiếc ga trải giường ướt sũng và nhờ
Aurêlianô cầm hộ một đầu. Nó nặng chình chịch. Hai người vặn hai đầu vắt
tấm vải trải giường cho đến khi kiệt nước. Hai người lật nghiêng chiếc
giường, mồ hôi dòng dòng chảy về phía nghiêng để rơi xuống sàn nhà.
Aurêlianô khao khát mong mỏi công việc này sẽ không bao giờ kết thúc.
Về mặt lý thuyết cậu đã biết nghệ thuật làm tình, nhưng vì gối đã mỏi nên
không thể đứng thẳng được, và mặc dù da mình đã nổi gai gà và nóng hầm
hập cậu vẫn không thể kìm được những cú trung tiện đang đòi hỏi mau
chóng được thoát ra ngoài. Khi sửa sang xong giường đệm, cô bé lệnh cho
cậu cởi quần áo, thì cậu ngờ nghệch giải thích: "Người ta bảo tôi vào.
Người ta bảo tôi hãy bỏ hai hào vào đĩa đựng tiền và không được chậm
trễ". Cô gái hiểu được nỗi lo lắng của cậu. "Nếu như anh bỏ thêm hai hào
nữa ở cửa ra, anh có thể ở lại thêm ít phút nữa", cô dịu dàng nói.
Aurêlianô cởi quần áo, vẻ khổ sở vì xấu hổ, không tài nào rũ bỏ được ý
nghĩ cho rằng cái thân xác lõa lồ của mình sẽ không địch nổi cái thân xác
cường tráng của ông anh mình. Mặc cho cô gái cố gắng khêu gợi, cậu vẫn
cảm thấy đơn độc, đơn độc đến khủng khiếp. "Tôi sẽ bỏ thêm hai hào nữa"
với giọng chán nản cậu nói thế. Cô bé lặng lẽ cám ơn cậu. Lưng cô bé đỏ
lừng lựng. Da cô bọc lấy xương để lộ từng cái xương sườn một và hơi thở
của cô gấp gáp rối loạn đầy vẻ mệt mỏi. Hai năm trước đây, ở một làng xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.