TRĂM NĂM CÔ ĐƠN - Trang 86

màu ngọc bích, gần kề với tiếng nói mà mỗi câu hỏi cô bé cứ gọi anh là
"ngài" với tất cả lòng kính trọng cô vẫn dành cho cha. Menkyađêt ngồi ở xó
phòng bên cạnh bàn viết, đang ghi lại những ký hiệu không thể nào đọc
được. Aurêlianô căm tức cụ. Anh không làm gì được ngoại trừ việc anh bảo
Rêmêđiôt là sẽ tặng cô một con cá vàng và cô bé hoảng hốt trước tặng vật
đã vội vàng ù té chạy ra khỏi xưởng kim hoàn. Chiều ấy, Aurêlianô mất
bình tĩnh, cái bình tĩnh thâm trầm anh vẫn thường có để chờ đón dịp được
thìn cô bé. Anh sao lãng công việc. Trong những cố gắng tuyệt vọng để tập
trung tư tưởng, đã nhiều lẳn anh gọi tên cô bé nhưng Rêmêđiôt đã không
đáp lời. Anh tìm cô bé ở hiệu may của các chị cô, trong các buổi đến chơi
nhà cô, trong văn phòng cha cô, nhưng anh chỉ thấy cô trong hình ảnh thấm
đậm nỗi cô đơn khủng khiếp của chính mình. Hàng giờ và hàng giờ cùng
với Rêbêca anh ngồi trong phòng khách để nghe nhạc van phát ra từ cây
đàn pianô tự động. Rêbêca nghe những bản nhạc van là vì Piêtrô Crêspi đã
dạy cô nhảy với thứ nhạc đó. Còn Aurêlianô nghe những bản nhạc van là
vì, chỉ đơn giản thôi, chính thứ âm nhạc ấy gợi anh nhớ Rêmêđiôt.
Ngôi nhà đầy ứ tình yêu, Aurêlianô biểu hiện tình yêu của mình trong thơ,
những vần thơ không đầu không cuối. Anh viết chúng trên những tấm da
thuộc do cụ Menkyađêt tặng, trên tường nhà tắm, trên làn da hai cánh tay
mình, và trong những vần thơ đó biểu hiện một Rêmêđiôt méo mó:
Rêmêđiôt trong cơn gió vật vờ lúc hai giờ chiều, Rêmêđiôt trong hơi thở
trầm mặc của những bông hồng, Rêmêđiôt trong hơi bánh nghi ngút khói
mới ra lò lúc ban mai, Rêmêđiôt ở khắp mọi nơi và Rêmêđiôt mãi mãi và
mãi mãi. Đứng thêu bên cửa sổ, Rêbêca ngnng mong tình yêu đến vào lúc
bốn giờ chiều. Cô biết răng con lừa của người đưa thư chỉ đến làng này nửa
tháng một lần, nhưng lúc nào cô cũng mong ngóng mà lòng nhủ rằng do
nhầm lẫn nó có thể đến bất cứ ngày nào. Nhưng đã xây ra một việc trái lại
hoàn toàn: có một lần con lừa không đến đúng cái ngày quy định. Thế là cô
gái phát điên vì thất vọng. Đang lúc nửa đêm, cô thức dậy ăn những vốc đất
bốc ở ngoài vườn hoa. Trong nỗi khao khát muốn tự tử, cô khóc lóc thảm
thiết vừa đau khổ vừa giận hờn, mà nhai những con giun mềm mại, mà
nghiến sụn những chú ốc sên. Cô nôn mửa cho tới sáng Cô lả đi vì kiệt sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.