TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 101

Milo nhìn vào cái phong bì và thấy đúng là như vậy. “Nhưng bà thu

thập chúng để làm gì ạ?” cậu hỏi trong khi bà đóng ngăn kéo lại.

“Nếu không thu thập chúng,” Người Bảo Hộ Âm Thanh trả lời, trong

khi họ tiếp tục đi quanh hầm, “thì không gian sẽ đầy những âm thanh và
tiếng động cũ, chúng sẽ va đập vào mọi thứ. Rất rắc rối, vì người ta sẽ
không bao giờ biết mình đang nghe tiếng cũ hay tiếng mới. Hơn nữa, ta rất
thích chơi trò sưu tầm, và trên đời này có nhiều âm thanh hơn bất kỳ thứ gì
khác. Ở đây ta có đủ mọi âm thanh, từ tiếng vo ve của một con muỗi từ triệu
năm trước cho tới lời mẹ cháu nói với cháu sáng nay, và nếu hai ngày nữa
cháu quay lại ta có thể cho cháu biết mẹ cháu đã nói gì vào ngày mai. Thực
ra là rất đơn giản thôi; để ta cho cháu thấy. Cháu nói gì đó đi – bất kỳ cái gì
cũng được.”

“Xin chào,” Milo nói, vì cậu chỉ nghĩ được có thế.

“Rồi, thế cháu nghĩ câu chào ấy đi đâu rồi?” bà mỉm cười hỏi.

“Cháu không biết.” Milo nhún vai đáp. “Cháu vẫn luôn nghĩ là…”

“Nhiều người không biết.” Vừa hát ngâm nga, bà vừa nhìn xuống một

lối đi. “Để xem nào: đầu tiên ta phải tìm ngăn đựng âm thanh của ngày hôm
nay. A, đây rồi. Rồi ta dò theo chữ C để tìm mục Chào hỏi, rồi đến chữ M
tức Milo, và đây, nó đã nằm sẵn trong phong bì rồi. Cháu thấy đấy, tất cả
đều là tự động. Thật đáng tiếc là chúng ta không dùng đến nó mấy nữa.”

“Hay quá,” Milo thốt lên. “Bà có thể cho cháu một âm thanh nhỏ làm kỉ

niệm được không ạ?”

“Hẳn,” bà nói, vẻ tự hào, nhưng rồi lại đối ý ngay tức thì và đính chính,

“là không rồi. Và cháu cũng đừng có tìm cách lấy trộm đấy nhé, vì như thế
là phạm luật đấy.”

Milo ỉu xìu. Cậu không biết làm sao để lấy trộm một âm thanh, dù là

âm thanh nhỏ nhất, bởi vì Người Bảo Hộ Âm Thanh luôn luôn để ít nhất là
một con mắt chú mục vào cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.