TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 99

“Đi đường này; ta đang ở trong phòng khách.”

“Giờ cháu nói bình thường được rồi ạ?” Milo sung sướng reo lên khi lại

nghe thấy giọng của mình.

“Rồi, nhưng chỉ ở đây mà thôi,” bà khẽ trả lời. “Cháu vào phòng khách

đi.”

Milo từ từ đi dọc dãy hành lang dài để đến căn phòng nhỏ, Người Bảo

Hộ Âm Thanh đang ngồi đó, chăm chú nghe một chiếc đài khổng lồ, với
những núm, phím, công tắc, bảng điều khiển và loa chiếm trọn cả một bức
tường, và lúc này thì nó không phát ra tiếng gì cả.

“Tuyệt quá phải không?” bà thở dài. “Đây là chương trình ta thích nhất

– mười lăm phút im lặng – và sau đó là nửa tiếng yên tĩnh và một quãng
nghỉ lặng lẽ. Cháu có biết là số lượng các loại im lặng cũng nhiều như các
loại âm thanh không? Nhưng, buồn thay, ngày nay chẳng còn ai quan tâm
đến chúng nữa.”

“Cháu đã bao giờ lắng nghe sự yên ả tuyệt vời trước lúc bình minh

chưa?” bà hỏi. “Hay khoảng lặng thanh bình khi một cơn bão vừa qua? Hay
có lẽ cháu quen hơn với sự im lặng khi cháu chưa trả lời được một câu hỏi
vừa được đặt ra, hay sự yên tĩnh của một con đường thôn quê buổi đêm, hay
sự nín lặng chờ đợi của một đám đông khi ai đó sắp lên tiếng, hay tuyệt nhất
là lúc ngay sau khi cửa đóng lại và ta chỉ còn một mình trong nhà? Mỗi
khoảng lặng đó đều khác nhau, cháu biết không, và đều tuyệt vời cả, nếu
cháu chăm chú lắng nghe.”

Trong khi bà nói, hàng nghìn chiếc nhạc và chùm chuông treo khắp

người bà cứ khe khẽ rung lên, và, như để đáp lại, điện thoại cũng bắt đầu
reo.

“Được tiếng là người thích sự im lặng nhưng bà ấy nói nhiều thật đấy,”

Milo thầm nghĩ.

“Đã có thời ta có thể nghe thấy hết mọi âm thanh được tạo ra ở mọi

nơi, vào mọi lúc,” Người Bảo Hộ Âm Thanh chỉ vào bức tường gắn chiếc
đài và nói, “nhưng giờ ta chỉ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.