TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 112

“Tôi không thích bị ướt,” con bọ kêu ca và rùng mình trước ý nghĩ ấy.

“Họ cũng không thích,” Ai rầu rĩ nói. “Vì vậy họ mới ở lại đây. Nhưng

nếu là tôi thì tôi sẽ không lo về chuyện ấy đâu, vì các bạn có thể bơi cả ngày
trong Biển Kiến Thức mà vẫn không bị ướt, như thể nước đổ đầu vịt. Nhiều
người vẫn như thế. Nhưng giờ xin các bạn thứ lỗi. Tôi phải đi đón những
người mới tới. Mà các bạn biết đấy, tôi vốn thân thiện như ai mà.”

Mặc cho Bọ Bịp ra sức phản đối, Milo và Tock vẫn quyết định sẽ bơi,

và thế là con bọ bị lôi theo xuống biển trong lúc la oai oái chống cự.

Ông Ai chạy đi trả lời thêm nhiều câu hỏi nữa, và câu cuối cùng họ

nghe thấy ông ta nói là “Xin lỗi, các bạn có thể cho tôi biết tôi là ai không?”

Họ bơi, bơi, bơi mãi dễ phải đến hàng giờ đồng hồ, và chỉ có lời động

viên không ngừng của Tock là giúp Milo vượt qua được dòng nước lạnh giá
đó. Cuối cùng họ cũng đến được bờ, mệt lử, và ngoại trừ con bọ ra, thì đều
ướt sũng cả.

“Cũng không tệ lắm,” Bọ Bịp nói, đứng thẳng lên và phủi cát trên

người. “Lúc nào tôi phải quay lại đó mới được.”

“Tôi chắc là ông sẽ quay lại,” Milo hổn hển. “Nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ

phải có lý do chính đáng rồi mới quyết định điều gì đó. Nhảy vội đến Kết
Luận tốn thời gian quá.”

Chiếc xe vẫn ở nguyên chỗ cũ, và chỉ trong chốc lát họ đã lại tiếp tục

hành trình, con đường rẽ ra khỏi bờ biển và bắt đầu lên dốc về phía rặng núi.
Ánh mặt trời ấm áp và làn gió lồng lộng thổi khô họ.

“Hy vọng là chúng ta sẽ sớm đến được Thành phố Số Học,” Milo nói,

nghĩ đến bữa sáng mà cả bọn đã không kịp ăn. “Không biết có còn xa lắm
không nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.