TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 117

Ông ta đến chỗ tấm biển và xoay nó ba vòng. Ba con đường liền biến

mất và một con đường mới đột nhiên hiện ra, dẫn về phía mà tấm biển đang
chỉ.

“Con đường nào cũng cách Thành phố Số Học năm dặm cả ư?” Milo

hỏi.

“Tôi e là vậy,” Khối Thập Nhị Diện trả lời và nhảy lên sau xe. “Chúng

tôi không có tấm biển nào khác cả.”

Con đường này khá là gập ghềnh, đầy sỏi đá, và mỗi khi họ vấp phải

một hòn đá thì Khối Thập Nhị Diện lại nẩy bật lên không trung rồi ngã
xuống, một bộ mặt của ông ta đập xuống đất với vẻ hờn dỗi hoặc cười mỉm
hoặc cười sảng khoái hoặc nhăn nhó, còn tùy xem đó là mặt nào.

“Sắp đến nơi rồi,” ông ta vui vẻ tuyên bố sau một trong những chuyến

bay lên ngã xuống nhanh gọn như vậy. “Chào mừng các bạn đến với vùng
đất của các con số.”

“Trông không có hay ho lắm nhỉ,” con bọ nhận xét, bởi vì trong khi xe

tiếp tục lên dốc, xung quanh chẳng còn một cái cây hay một ngọn có nào
hết. Chỉ toàn đá là đá.

“Có phải đây là nơi các con số được tạo ra không ạ?” Milo hỏi khi

chiếc xe lại chồm tới trước, làn này thì Khối Thập Nhị Diện bay xuống sườn
núi, lộn đầu lộn cổ, nhăn nhó kêu ca, cho tới khi ngã xuống với bộ mặt buồn
rầu ngửa lên trên, ở trước miệng một cái hang.

“Người ta không tạo ra con số,” ông ta nói, như thể chưa có chuyện gì

vậy. “Mà phải đào chúng lên. Cậu không biết gì về các con số à?”

“Ờ thì, cháu nghĩ chúng không quan trọng lắm,” Milo nói nhanh,

ngượng quá không dám thú nhận sự thật.

“KHÔNG QUAN TRỌNG ẤY À!” Khối Thập Nhị Diện gầm lên, mặt

đỏ phừng phừng vì giận. “Cậu có thể pha trà cho hai người nếu không có số
hai – hay có bài hát ‘Ba con chuột mù’ nếu không có số ba không? Và làm
sao cậu có thể đi cả năm châu đếu không có số năm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.