TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 126

“Ở cùng chỗ với số nhỏ nhất ấy,” vị pháp sư sốt sắng trả lời. “Và cậu

biết đó là số gì rồi đấy.”

“Chắc chắn rồi,” con bọ nói và chợt nhớ ra nó có việc cần làm ở đầu

kia phòng.

“Một phần của một phần triệu ạ?” Milo hỏi, cố nghĩ ra phân số nhỏ

nhất trên đời.

“Gần đúng,” Pháp sư Toán Học nói. “Giờ hãy chia đôi nó ra. Rồi chia

đôi một lần nữa. Rồi chia đôi một lần nữa. Rồi chia đôi một lần nữa. Rồi
chia đôi một lần nữa. Rồi chia đôi một lần nữa. Rồi chia đôi…”

“Trời ơi,” Milo kêu lên, đưa tay lên bịt tai, “những phép chia này cũng

không bao giờ dừng lại ạ?”

“Làm sao có thể dừng được,” Pháp sư Toán Học nói, “khi mà cậu luôn

có thể chia nửa số mình có cho tới khi số đó nhỏ đến mức nếu cậu định đọc
nó ngay bây giờ thì chưa kịp đọc cậu đã xong rồi?”

“Một thứ nhỏ đến thế thì có thể để ở đâu được ạ?” Milo hỏi, cố tưởng

tượng ra một thứ như vậy.

Pháp sư Toán Học dừng tay và giải thích đơn giản, “Cậu có thể cất nó

trong một cái hộp nhỏ đến nỗi cậu không nhìn thấy nổi – cái hộp được để
trong một ngăn kéo nhỏ đến nỗi cậu không nhìn thấy nổi, trong một cái tủ
nhỏ đến nỗi cậu không nhìn thấy nổi, trong một căn nhà nhỏ đến nỗi cậu
không nhìn thấy nổi, trên một con phố nhỏ đến nỗi cậu không thể nhìn thấy
nổi, trong một thành phố nhỏ đến nỗi cậu không thể nhìn thấy nổi, ở một đất
nước nhỏ đến nỗi cậu không thể nhìn thấy nổi, trong một thế giới nhỏ đến
nỗi cậu không nhìn thấy nổi.”

Rồi ngài ngồi xuống, tự quạt bằng một chiếc khăn tay, và nói tiếp, “Rồi

sau đó, tất nhiên chúng ra sẽ cất tất cả vào một cái hộp khác cũng nhỏ đến
nỗi cậu không nhìn thấy nổi – đi theo ta, ta sẽ chỉ cho cậu thấy phải tìm nó ở
đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.