TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 52

“Ta e rằng một cậu bé và một chú chó thì sẽ chẳng làm được gì đâu,”

bà nói, “nhưng cháu đừng bận tâm; ở đây cũng không tệ lắm. Ta đã khá
quen rồi. Nhưng cháu phải đi đi không thì mất cả ngày đấy.”

“Bọn cháu phải ở đây sáu triệu năm cơ,” Milo thở dài đánh thượt, “và

cháu chẳng biết làm sao để trốn ra cả.”

“Vớ vẩn,” bà Từ Nào quát, “cháu đừng có coi những lời Sĩ quan Cáo

Buộc nói là nghiêm túc. Ông ta rất thích tống người khác vào tù, nhưng ông
ta không bận tâm đến chuyện canh chừng họ trong đó đâu. Cháu chỉ việc ấn
cái nút trên tường kia là đi được thôi.”

Milo ấn cái nút và một cánh cửa mở ra, để lọt vào một vạt nắng vàng

rực rỡ.

“Tạm biệt; khi nào các cháu lại ghé chơi nhé!” bà Từ Nào gọi với theo

khi cả hai bước ra ngoài và cánh cửa đóng sập lại.

Milo và Tock đứng hấp háy mắt trong ánh nắng chói chang và, khi mắt

đã quen rồi, cái đầu tiên họ thấy là các cố vấn của đức vua lại đang lao về
phía họ.

“A, cậu đây rồi.”

“Cậu đã đi đâu vậy?”

“Chúng tôi đi tìm cậu khắp nơi.”

“Yến tiệc Hoàng gia sắp bắt đầu rồi.”

“Đi với chúng tôi nào.”

Milo bèn đi theo họ, họ có vẻ rất phấn khích, đến nỗi thở không ra hơi.

“Nhưng còn xe của tôi thì sao?” cậu hỏi.

“Không cần,” Công tước trả lời.

“Đâu có dùng đến,” Bộ trưởng nói.

“Thừa thãi,” Bá tước lên giọng khuyên nhủ.

“Thiếu cũng không sao,” Tử tước tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.