TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 77

“Đôi khi nhìn những thứ không có thực lại đơn giản hơn nhìn những

thứ có thực,” Alec nói.

“Ví dụ nhé, nếu một thứ có thực, ta chỉ có thể nhìn thấy khi mở mắt,

nhưng nếu nó không có thực, ta có thể nhắm mắt mà vẫn nhìn thấy. Chính vì
thế nhìn những thứ tuởng tượng dễ hơn nhìn những thứ có thực.”

“Thế Thực Tại đâu?” Tock sủa.

“Ngay đây,” Alec vẫy tay nói. “Các bạn đang đứng giữa Phố Chính

đấy.”

Cả bọn thận trọng nhìn quanh. Tock khịt mũi đánh hơi trong gió, vẻ

nghi ngờ, còn Bọ Bịp rón rén đưa gậy chọc chọc không khí, nhưng quanh họ
chẳng có gì để nhìn cả.

“Đây là một thành phố rất dễ chịu,” Alec vừa đi dọc phố vừa chỉ trỏ các

cảnh vật, dù chúng không có đó, và ngả mũ chào người qua đường. Có
những đám đông vội vã cúi đầu đi phăm phăm, hình như họ biết rõ mình cần
đi đâu khi họ lượn đi lượn lại giữa những con phố không tồn tại và những
tòa nhà không hiện hữu.

“Tôi chẳng thấy thành phố nào cả,” Milo khẽ nói.

“Họ cũng có thấy đâu,” Alec buồn bã đáp lại, “nhưng chẳng quan trọng

gì, vì họ chẳng hề thấy thiếu nó.”

“Sống trong một thành phố mà ta không nhìn thấy được chắc là khó

lắm nhi,” Milo nói, nhảy sang bên để tránh một loạt ô tô và xe tải chạy qua.

“Không hề, một khi bạn đã quen với nó,” Alec trả lời. “Nhưng để tôi kể

cho các bạn nghe chuyện đã xảy ra như thế nào.” Thế là, vừa thả bộ trên con
phố tấp nập người qua kẻ lại, cậu vừa bắt đầu kể.

“Rất nhiều năm trước, trên chính nơi này, có một thành phố rất đẹp với

những ngôi nhà xinh xắn, những cảnh đẹp, và không ai sống ở đây phải vội
vã. Trên các phố luôn có vô số thứ tuyệt vời để ta ngắm nhìn, và người ta
thường dừng lại để ngắm chúng.”

“Thế họ không phải đi đâu à?” Milo hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.