TRẠM THU PHÍ QUÁI LẠ - Trang 85

thế bảy lần liền, trong khi các màu sắc liên tục thay đổi. Chỉ trong vòng vài
phút, cả một tuần đã trôi qua.

Cuối cùng, Milo kiệt sức, sợ sệt, không dám gọi ai tới giúp và đã suýt

bật khóc, đành buông tay xuống. Lập tức dàn nhạc dừng lại. Các màu sắc
biến mất, và trời lại tối. Lúc đó là 5 giờ 27 phút sáng.

“Dậy đi, mọi người! Đến giờ mặt trời mọc rồi!” cậu gọi to, cảm thấy

nhẹ cả người, và vội vã nhảy từ trên bục nhạc trưởng xuống.

“Thật là một giấc ngủ khoan khoái,” Sắc Độ bước lên bục nói. “Ta có

cảm giác như ta đã ngủ cả tuần vậy. Chà chà, ta thấy có vẻ sáng nay chúng ta
hơi bị muộn một chút. Ta sẽ phải cắt bớt bốn phút trong giờ nghỉ trưa vậy.”

Ông gõ gõ ra hiệu cho mọi người chú ý, và lần này buổi bình minh diễn

ra một cách hoàn hảo.

“Cậu làm tốt lắm,” ông xoa đầu Milo và nói. “Có khi một hôm nào đó

ta sẽ cho cậu tự mình chỉ huy dàn nhạc.”

Tock vẫy vẫy đuôi vẻ tự hào, nhưng Milo không nói một lời nào, và

cho tới tận ngày nay vẫn không ai biết về việc cả một tuần đã bị mất, ngoại
trừ một số ít người tỉnh ngủ vào lúc 5 giờ 23 phút trong cái buổi sáng vô
cùng kỳ lạ ấy.

“Chúng ta lên đường thôi,” Tock nói, chuông báo thức của nó đã lại bắt

đầu reo, “vì đường còn dài lắm.”

Sắc Độ âu yếm gật đầu chào cả bọn trong khi họ quay trở lại khu rừng,

và để kỉ niệm chuyến thăm đó, ông cho tất cả những đóa hoa dại nở rộ đẹp
đến mê hồn.

“Thật tiếc vì các bạn không thể ở lại lâu hơn,” Alec buồn bã nói.

“Trong Khu Rừng Cảnh Tượng này còn nhiều thứ để ngắm nhìn lắm. Nhưng
tôi nghĩ là ở đâu cũng có nhiều thứ để ngắm nhìn, chỉ cần các bạn nhớ mở to
mắt.”

Họ đi bộ thêm một lát nữa, mỗi người im lặng theo đuổi những suy

nghĩ của riêng mình, cho tới khi đến chỗ chiếc xe, Alec bèn lôi từ trong áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.