TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1056

đây chính là một bài trong đó, là lính tình nguyện thuận miệng chế ra, không
hề có bản thảo cùng ghi chép gì cả, anh chế một câu tôi sáng tác một câu, cứ
hát như vậy rồi được lan truyền ra ngoài, hiện tại em có muốn tìm bài hát này,
cũng chỉ có thể tìm thấy trong nhật ký của các chiến sĩ thời bấy giờ mà thôi.”
Hai mắt Diệp Vệ Quân sáng lấp lánh, bắt đầu thực sự thấy hứng thú với công
việc lần này.

Suy nghĩ của Lý An Dân hết sức đơn giản: “Có phải là do người nào đó

dạy cho cô ấy hay không?”

Tuy nhiên phỏng đoán này lại bị những gì thím Chu thuật lại bác bỏ, trại

Thạch Kiều ai nấy đều biết quả phụ Hương giữ nghiêm đạo làm vợ, không bao
giờ nói chuyện với đàn ông xa lạ, ngay cả bện xong khăn quấn đầu cũng để
cho các chị em trong trại đem đi bán hộ.

“Hát hò linh tinh ấy mà, cô ấy chỉ hát được mấy khúc ca mà khi còn sống

A Cát đã dạy cho thôi. A Cát tuy ốm yếu nhưng cũng là người biết chữ nghĩa,
vì không thể xuống ruộng làm nông nên cậu ta mới có thể rảnh rang mà học
chữ với cụ đồ chuyên viết câu đối xuân. Mẹ A Cát thường lên trấn trên gom
góp sách báo giấy tờ bỏ đi về, có người thấy bà tội nghiệp, cho mấy quyển
sách cũ, bên trong còn có mấy bản nhạc không đầu không đuôi, hồi còn bé quả
phụ Hương hay ghé ở bên giường cậu ta học vài khúc hát, cứ vậy mà cũng học
được mấy bài.”

Những việc này khiến cho Lý An Dân có cảm giác rất quen thuộc, theo

bản năng cô nhìn lướt qua Diệp Vệ Quân một cái, phát hiện nét mặt anh rất
nghiêm túc, lắng nghe vô cùng chăm chú.

Đợi thím Chu nói xong xuôi, Diệp Vệ Quân đọc một đoạn lời ca, cũng

chính là khúc hát vừa rồi của quả phụ Hương, hỏi thím Chu xem bài hát này có
quen tai hay không? Thím Chu nghe xong, bảo khúc ca này quả phụ Hương
sau khi bị lạc động rồi mới hát, phong cách hoàn toàn không giống với mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.