TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1064

“Ra là vậy.” Lý An Dân liếc mắt nhìn qua, dùng cùi trỏ thúc thúc vào anh:

“Mới rồi cô nàng này còn nhìn lén anh đây, anh chàng đẹp trai ạ.” Chất giọng
nghe chua lè ê hết cả răng.

Diệp Vệ Quân cười rộ lên, kéo cô vào trong lòng mà vỗ về, khẽ cất tiếng

nói bên tai cô: “Nhưng anh không hề trông thấy, anh chỉ thấy mỗi mình em
thôi.”

* * *

Sau khi dùng bữa xong, Diệp Vệ Quân xách hai thùng nước vào phòng,

cởi chiếc áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi ra, để trần nửa thân trên, dùng khăn
lông ướt lau người một lượt. Từng múi cơ săn chắc trên người anh đều căng
lên, cảm giác dẻo dai và mạnh mẽ như một cỗ máy tuyệt đẹp đang sẵn sàng
khởi động.

Lý An Dân ngồi ở bên giường, ôm má thưởng thức vóc người để trần như

một vị thần Hy Lạp ấy. Làn da Diệp Vệ Quân có màu nâu bóng rất khỏe khoắn,
so với màu nâu đồng thì nhạt hơn một chút, mức độ nổi lên của các múi cơ
cũng hết sức tự nhiên, không giống kiểu cuồn cuộn cơ bắp của người đam mê
tập thể hình hay tiêm thuốc tăng cơ. Diệp Vệ Quân mặc chiếc quần rằn ri rộng
thùng thình để tiện cho hoạt động, chỉ tiếc là anh không tháo luôn cả thắt lưng
ra, bằng không lưng quần sẽ tụt xuống treo hững hờ chỗ xương hông và để lộ
rốn - khi ấy chắc hẳn là còn toát lên vẻ gợi cảm nam tính hơn nhiều.

“Đừng nhìn nữa, mắt em sắp rơi ra luôn rồi đấy.” Diệp Vệ Quân buồn

cười, vắt khô cái khăn lông rồi ném vào trong một thùng nước khác, ngoắc tay
kêu Lý An Dân sang lau người.

“Em bơi lội dưới sông cũng đủ rồi mà.” Lý An Dân dùng dằng đi qua,

ngồi xổm trước thùng cởi nút áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.