TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1070

nữa, ấy thế mà chẳng có lần nào thành công, rồi Lý An Dân bị bà Ngô gạt đi
mất, chẳng có cơ hội nếm thử, cho đến tận ngày hôm nay.

“Thực sự chưa từng?” Lý An Dân vẫn không thể nào tin nổi.

Diệp Vệ Quân vuốt mặt, cam chịu mà trả lời cô: “Thật không có... Không

ai chỉ cho anh, cũng chẳng có người nào dạy cho em, chuyện xấu hổ nhường
này làm gì có ai dám hỏi? Đến khi máy vi tính thông dụng rồi, anh lên mạng
tra kiến thức sinh hoạt vợ chồng bình thường mới phát hiện ra - còn chưa có
vào...”

Lý An Dân mím môi, cắn răng chặt hết cỡ, cô buồn cười lắm, tuy nhiên

lúc này mà cười thì sẽ phá hỏng bầu không khí, thế nên cứ nghẹn lại đến mức
chảy cả nước mắt, đến khi cơn buồn cười lặn xuống mới dám thở ra một hơi,
ôm chầm lấy Diệp Vệ Quân, hôn liền mấy cái “Chụt chụt” trên khuôn mặt ướt
đẫm mồ hôi của anh.

Lý An Dân nghiêng đầu sang hỏi: “Anh Vệ Quân... Đã bao lâu anh chưa

có làm qua chuyện đó rồi?”

Diệp Vệ Quân lập tức đáp lại: “Cái này thì phải hỏi em ấy, em tự tính thử

xem.”

Lý An Dân đưa mấy ngón tay ra đếm thật, hình như là đã lâu đến độ bất

bình thường luôn rồi: “Bảy mươi năm? Tám mươi năm?” Cô có cảm giác như
đã gây ra tội ác tày trời, lại hỏi: “Nghe nói đàn ông suốt một thời gian dài
không giải tỏa thì sẽ bị mắc phải mấy thứ bệnh quái ác như là liệt dương, viêm
tuyến tiền liệt, xuất tinh ra máu ấy.”

“Em đọc được mấy cái đó ở đâu thế?” Chân mày Diệp Vệ Quân nhướng

hẳn lên cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.